"Trên đời này có ai như bạn trai tôi không?"
Lúc mình nằm viện 2 ngày thì anh cũng không ỏ ê đến thăm vì bận mang xe đi sửa. Lúc mình ra viện, anh mới mò mặt đến. Bực quá mình mới nói mát: “Thôi anh về mà cưới con xe yêu của anh đi. Chúc anh và nó trăm năm hạnh phúc”.
Bực mình vì một số bạn gái cứ lấy cái xe đẹp ra để làm thước đo chọn bạn trai. Mình nói cho các bạn biết, xe cộ không đảm bảo được nhân cách đâu. Có thể yêu một hai hôm vì sự hào nhoáng, nhưng kết thân với sự mục rỗng tâm hồn thì thể nào sớm muộn gì cũng phát ốm lên. Như mình đây, cũng thấy ớn vì bạn trai yêu cái xe còn hơn cả bạn gái.
Bạn trai hiện tại của mình thật sự không giàu. Anh đi làm lương cũng chỉ đủ anh ăn tiêu. Nhưng anh vẫn cố gắng chắt chiu dành dụm để học đòi làm sang mà thôi. Thế nên, thứ quan trọng nhất như điện thoại, laptop, và xe máy của anh thì dù có lên non xuống vực, trải qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn vẫn phải bảo vệ cho bằng được. Nhất là con xe Air Blade - phương tiện anh đi làm hàng ngày.
Từ ngày quen mình, anh bóng gió và cấm tiệt mình đi tất cả các loại giày gót nhọn, đế cứng khi ngồi trên xe của anh. Lí do vì nó dễ làm trầy xe. Thế là mình chỉ có thể kết thân được với các kiểu giày bệt đế mềm. Mình than thở “em thấp không mang giày cao mất tự tin hẳn”. Anh đáp “có phúc mà không biết hưởng?”. À vâng, mình được ngồi trên con Air Blade của anh và chịu sỉ nhục là một cái phúc?!
Từ ngày quen mình, anh bóng gió và cấm tiệt mình đi tất cả các loại giày gót nhọn, đế cứng khi ngồi trên xe của anh. Lí do vì nó dễ làm trầy xe (Ảnh minh họa)
Trong cốp xe của anh lúc nào cũng có một loại khăn còn đắt tiền và mịn màng hơn khăn mặt của mình ở nhà dùng cho việc lau chùi đến sạch bong kin kít từng hạt bụi vô hình bám trên xe. Kèm với đó là một chai dầu đánh bóng xe. Một bàn chải chuyên dụng để càn quét bụi bẩn ở mọi ngóc ngách xa nhất.
Mặc dù xe có cốp mà chưa bao giờ mình có diễm phúc được đặt đồ vào đấy cho đỡ vướng víu vì anh đã lỉnh kỉnh bao nhiêu thứ tút tát sắc đẹp cho xe.
Anh thà không đánh răng khi ra ngoài đường chứ không bao giờ chịu để xe phải bẩn. Trước khi ra khỏi nhà là lau - phủi bụi cho xe, sau khi về nhà là lại lau xe và phủi bụi, không đi đâu cũng lau mặc dù xe trong nhà cũng dùng đến khăn trùm. Mình dám cá 10 ăn 1 là có cháy nhà anh cũng coi thường tính mạng mà khuân cái xe ra trước.
Đi ăn quán với anh là một cực hình. Muốn ăn quán nào, anh phải lượn vào bãi đỗ xe xem tình hình có rộng rãi thoáng mát bảo đảm cho cục cưng của mình có bị trầy xước hay không. Nếu bãi đã chật, dù cho hôm đấy nhà hàng phát chuẩn cao lương mĩ vị thì anh cũng đi ra.
Có một lần mình cảm thấy vô cùng mất mặt vì thói giữ của đó của anh. Vào quán có bảo vệ dắt hộ xe, có lẽ bác bảo vệ đã lớn tuổi hơi yếu chân nên loạng choạng làm nghiêng xe suýt đổ. Chỉ là “suýt” mà thôi, vì anh đã vội vứt túi xách của mình xuống đất để chạy đến đỡ mà. Tức là bảo bối của anh vẫn chưa suy chuyển gì, thế mà anh chửi “Xe tao mà trầy, cái đời nhà mày cũng đền không nổi”. Mình muốn lấy mo đeo mặt vì sự xúc phạm người lớn của anh. Anh sau đấy cũng có vẻ anh nhận ra sự thái quá, quá lố nên lúc về bào chữa “Hỏi thử đấy là xe em, em có đau lòng không?”.
Mùa mưa, căn bệnh đau lòng đó của anh càng hoành hành. Vì mưa nên trên đường vũng nước to vũng nước nhỏ, ở nhiều đoạn đường còn có nước bùn rất bẩn. Dù anh đi đứng cẩn thận thế nào thì cũng có xe khác làm bắn nước lên xe. Thế là anh chửi bới, chửi xong lại tấp vào về lau lấy lau để vì để lâu bùn bám mất độ bóng của xe. Từ đấy trong cốp xe lại có thêm một chai nước lọc để phục vụ tốt hơn cho việc lau chùi. Mình thật dạ khuyên anh nên mua hẳn nước cất cho nó tinh khiết.
Mình luôn bị tính giữ của (mà cụ thể là giữ xe) của anh làm khó chịu, nhưng không đến nỗi dứt khoát chia tay. Nhưng thật may là mới có một sự việc xảy ra làm mình tỉnh ngộ. Đó là cái họa của anh và cái may của mình.
Anh vốn tuân thủ luật lệ giao thông vì sợ tai nạn xảy ra làm tổn hại đến con xe máy của mình. Thế mà hôm đấy vì đau bụng dữ dội anh phải vượt qua ngã tư khi đèn đã ngả vàng. Bên kia cũng có một thằng trẻ trâu hung hăng lao tới, thế là “bùm”.
Lúc mình ra viện thì anh mới mò mặt đến. Bực quá mình mới nói mát: “Thôi anh về mà cưới con xe yêu của anh đi. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc” (Ảnh minh họa)
Mình văng ra nhưng không bị gì nghiêm trọng, chỉ trầy xước tương đối nhiều. Anh cũng bị trầy một mảng bên tay và mặt, chân đi lò cò. Vậy mà tính mạng mình không lo, sự an nguy của người yêu không lo, lồm cồm dậy được là hốt hoảng chạy đến mân mê, ngó nghiêng cái xe, khuôn mặt thể hiện rõ sự đau khổ khi thấy những vết xước trên xe. Người đi đường thấy tai nạn, ban đầu vào toan giúp đỡ, nhưng anh ấy gạt phắt đi, vội vàng trấn ngang để không ai đụng được vào xe của mình. Sau khi dựng lại chiếc xe ngay ngắn lên, anh tiếp tục công cuộc kiểm tra hư hại, miệng liên tục kêu lên thảng thốt "Giời ạ. Thế này có chết tôi không!... Giời ơi... Thế này thì phải làm sao..." mỗi khi thấy vết xước mới. Nỗi đau xe hỏng lớn tới mức anh ấy không thèm để ý đến vết thương trên mặt, trên cơ thể mình đang rỉ máu. Cuối cùng vì đau xót cho chiếc xe, anh xông vào túm cổ áo người va quyệt với mình, khổ sở "Mày làm xe tao hư hỏng, mày chết với tao". Rồi cứ thế anh lao vào đấm, đá cậu thanh niên đó... Cho tới khi công an tới thì anh ấy vẫn còn vật vã đau xót phân trần "Thằng kia nó làm hỏng xe của em. Anh nhìn xem xe em xước hết rồi...". Trong khi mình sống chết thế nào anh không thèm ngó ngàng tới. Thử hỏi trên đời này có ai như bạn trai tôi không?!
Lúc mình nằm viện 2 ngày thì anh cũng không đến thăm vì bận mang xe đi sửa. Lúc mình ra viện thì anh mới mò mặt đến. Bực quá mình mới nói mát: “Thôi anh về mà cưới con xe yêu của anh đi. Chúc anh và nó trăm năm hạnh phúc”.
Từ đó đến mấy hôm nay, anh ta cứ tìm mình xin lỗi. Nhưng thật sự có bạn trai như vậy, mình thấy buồn và nhiều khi cảm giác như trò hề. Mình nhất định không chịu cho anh ta một cơ hội nào để quay lại với mình cả. Mình làm vậy đúng phải không?
Đỗ Hạnh