Trần tình của ông chồng "bị vợ bắt nhịn cơm"
Cô ấy tuyên bố "từ nay không cơm nước gì hết" và cứ thế, buổi tối, tôi về nhà tắm rửa, chơi với con một tý, rồi ra ngoài ăn phở…
Tôi là đức ông chồng rất yêu vợ, thương con và tất tần tật mọi hành động, cử chỉ, việc làm của tôi đều vì gia đình. Còn vợ cư xử rất khéo nên không làm mích lòng ai; nếu nói quá, thì rất được cảm tình của nhà chồng.
Khi lấy vợ, vì không muốn cô ấy chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, tôi ra điều kiện với ông bà “bô” phải cho chúng tôi ra ở riêng. Hàng tháng, thu nhập của vợ là 5 triệu đồng một tháng; còn tôi, với vị trí kế toán trưởng của một doanh nghiệp, cũng xấp xỉ 30 triệu đồng. Tôi chỉ giữ lại 5 triệu tiêu vặt, còn bao nhiêu đưa vợ quản lý hết…
Vợ chồng tôi có 2 công chúa 3 tuổi và 5 tuổi, rất xinh- chắc giống mẹ nhiều, và ngoan ngoãn. Tôi thật tự hào vì ai cũng khen hai bé. Tôi cũng thích con trai và thêm nữa là trưởng nam, nhưng không vì vậy mà bắt vợ phải thành “máy đẻ”…
Trong chuyện chăn gối, lúc nào tôi cũng ham muốn nhưng chỉ khi nào vợ cho phép mới dám “manh động”. Nhiều khi “thòm thèm” mà vợ kêu mệt hay không hứng, tôi chỉ biết ôm gối ra ngủ phòng khách.
Tình cảm vợ chồng, nói thật trước đây lúc khó khăn thì 2 vợ chồng gắn bó nhau lắm. Làm tháng gần chục triệu, ở nhà gặp nhau hoài, đi đâu cũng có vợ có chồng, nhưng cách đây một năm, tôi cùng mấy chiến hữu, hùn vốn mở nhà hàng, nên trong tuần phải đi sớm về khuya khoảng 3 - 4 ngày. Tuy nhiên, vào những ngày còn lại, tôi luôn cố gắng ở cạnh vợ con, chỉ xin vắng mặt 1 ngày (còn tùy vợ cho đi không nữa) để bia bọt với bạn bè, nhưng cũng không dám về sau 22h.
Tuy vậy, giờ đây, thời gian để vợ chồng chăm sóc hay hàn huyên rất ít, nhiều lúc muốn tâm sự với vợ nhưng không có thời gian. Nhưng có nói chuyện được thì vợ hay gắt gỏng và than tôi ham làm ăn không ngó ngàng tới gia đình… Nhiều tối ngủ, thấy thương vợ, tôi muốn ôm cô ấy vào lòng an ủi thì vợ càng khó chịu, xua đuổi, khiến tôi càng chán nản.
Tết vừa qua, tôi phải đi làm suốt vì nhà hàng quá đông khách và 1/2 nhân viên nghĩ về quê. Tôi đã buồn vì không quây quần bên gia đình, nay tình cảm vợ chồng càng tệ. Tôi đã bảo vợ "anh cố kiếm tiền nhiều cũng vì tương lai gia đình”, nhưng vợ cứ nói “kiếm tiền để làm gì trong khi anh cứ như người ở trọ trong cái nhà này, mọi việc đều dồn lên em, nào cơm nước, quần áo, dọn dẹp, con cái"… Cách đây vài tháng, cô ấy kêu vất vả mệt mỏi nên một tuần chỉ nấu cơm 3 buổi, tôi bực quá cãi nhau kịch liệt nhưng cuối cùng cũng đành chiều ý vợ.
Vợ vẫn không thể vui lên. Cô ấy lại bắt tôi phụ việc nhà và tôi cũng vui vẻ làm. Khi không được như ý, vợ có cớ nhăn nhó, càu nhàu. Tôi đi làm về, đã mệt, chỉ muốn nghe lời dịu dàng của vợ, thay vào đó là thái độ cộc cằn; góp ý khuyên răn thì cô ấy trả đũa bằng cách chiến tranh lạnh vài ngày, có khi cả tháng, càng làm không khí gia đình ngột ngạt, căng thăng...
Tháng trước, buồn quá đi nhậu, tôi không ăn cơm do cô ấy nấu; thế là hai tuần liền, vợ không nấu cơm nữa. Tôi phải năn nỉ mãi cô ấy mới chịu vào bếp, nhưng tỏ vẻ ban ơn. Bực quá, tôicao giọng: "em làm vậy thì coi sao được, do đặc thù công việc, anh chỉ mong muốn duy trì bữa cơm để gia đình gặp nhau hàng ngày, nhưng em thích thì nấu, không thì thôi, lại còn than phiền mệt mỏi vì phải cơm nước cho chồng, giống như ban ơn vậy". Thế là cô ấy tuyên bố "từ này không cơm nước gì hết" và cứ thế, buổi tối, tôi về nhà tắm rửa, chơi với con một tý, rồi ra ngoài ăn phở…
Thử hỏi người vợ không cơm nước thì còn gì là vợ…?