Vợ "chong chóng"
Ngỡ ngàng nhìn vợ, rồi ta bỗng giật mình nhìn lại mình. Ta bỗng xót lòng, tự hỏi ta lâu nay có vô tâm, có ích kỷ quá không?
Công ty ta có nhân viên mới, là một em chưa chồng trẻ trung, xinh tươi mơn mởn. Em ấy ngày nào đi làm cũng váy nọ áo kia, trang điểm kĩ càng, tóc hấp dầu bóng mượt. Nhìn em ấy, nghe em ấy nói cười, cánh đàn ông trong công ty, trong đó có ta như đang được hứng một làn gió mát lạnh.
Hôm nay, đi làm về ta không dán mắt vào ti-vi và laptop như thường lệ mà dành thời gian nhìn kĩ lại vợ. Vợ ta mặc một bộ đồ thùng thình giấu hết cả đường cong, đang lúi húi nấu cơm trong bếp.
Và rồi ta bàng hoàng cả người: “Vợ mình đây ư? Sao bóng dáng cô gái xinh xắn, hay cười ngày xưa ta yêu chẳng còn dấu tích nào vậy?”.
Lúc vợ dọn mâm, ta hồn nhiên hỏi vợ: “Sao vợ chẳng giống vợ ngày xưa chút nào. Vợ thay đổi nhiều quá đấy, có mỗi chồng là vẫn như xưa thôi!”.
Vợ nhìn ta một cái nhìn xoáy sâu khó hiểu, buông một câu nhẹ tênh: “Biết thế ngày xưa em đã không lấy chồng!”, rồi ngồi xuống im lặng ăn cơm. Ta bưng bát cơm mà vì bị ám ảnh bởi cái nhìn và câu nói của vợ nên chẳng thấy ngon như mọi ngày nữa.
Đúng là vợ đã thay đổi quá nhiều. Vợ thay đổi tít mù như cái chong chóng đứng trước gió làm ta không còn nhận ra gì nữa! Đâu rồi người phụ nữ lúc nào cũng ung dung, khoan thai, làm việc gì cũng bình tĩnh, chậm rãi? Đâu rồi người phụ nữ luôn mỉm cười và nói những câu đùa giỡn với ta?
Đâu rồi người phụ nữ thích đắp mặt nạ dưỡng da, cuối tuần thích đi spa chăm sóc da và tóc? Đâu rồi người phụ nữ lãng mạn rủ ta đi ăn kem trong mùa đông giá rét, rồi lang thang dưới những cơn mưa?
Ta bàng hoàng cả người: “Vợ mình đây ư? Sao bóng dáng cô gái xinh xắn, hay cười ngày xưa ta yêu chẳng còn dấu tích nào vậy?” (Ảnh minh họa).
Vợ ta bây giờ lúc nào cũng tất bật quá, ăn vội, đi nhanh, nói cũng ngắn gọn. Vợ ăn nhanh như có ma đuổi, vì tranh thủ ăn xong còn phải bón cơm cho con.
Vợ ta giờ giản dị lắm, mua quần áo không phải theo tiêu chí thời trang, độc đáo như xưa mà chỉ cần mặc vào nhìn được, ít nhăn để đỡ phải thường xuyên là ủi.
Tóc vợ chẳng còn uốn xoăn, nhuộm màu, dưỡng thảo dược như xưa mà để tự nhiên, chỉ cần buộc túm lên sao cho gọn và nhanh là được.
Vợ cũng chẳng có thời gian để giải trí cho riêng mình nữa. Nhân lúc con ngủ, nhân lúc đợi quần áo trong máy giặt, vợ xem vội đoạn phim Hàn Quốc mà ngày xưa vợ thích mê, hay lướt qua vài mục làm đẹp trên báo để rồi khi con khóc tỉnh dậy, vợ lại phải bỏ dở hết đó, chạy vào với con.
Vợ cũng trở nên thực tế, chi li vô cùng. Cuộc sống thời bão giá này đã biến vợ mình thành một cái máy tính chuyên nghiệp. Tiền gạo, tiền chợ búa, xăng xe, tiền học cho con, tiền sữa, tiền các loại hóa đơn hàng tháng, trăm thứ tiền linh tinh đều được bộ vi xử lý của vợ tính toán đâu vào đấy. Ta lúc nào cũng được nhẹ nhõm và yên tâm.
Ta nhìn vợ mà chợt ngỡ ngàng: Vợ ta khi cười đã có nếp nhăn phía đuôi mắt rồi ư? Mà hình như vợ cũng ít cười dần thì phải? Và nếu như hôm nay, ta không bỗng dưng dành thời gian nhìn vợ kĩ hơn thì ta cũng chẳng hề biết đến sự xuất hiện của mấy nếp nhăn ấy.
Ngỡ ngàng nhìn vợ, rồi ta bỗng giật mình nhìn lại mình. Ta bỗng xót lòng, tự hỏi ta lâu nay có vô tâm, có ích kỷ quá không? Có phải là do vợ mình vụng về, không biết chăm chút bản thân như những người phụ nữ khác, hay còn có sự thờ ơ của ta vô tình góp phần, có lẽ là góp một phần rất lớn cũng nên.
Tự vấn ta, thì ra ta đã vô tâm biết mấy khi mà bao thứ việc không tên vợ phải lo toan. Mở mắt ra là vợ bị cơm áo gạo tiền vây quanh không thở nổi, làm gì có thời gian dành cho riêng mình, làm gì có khoản nào để shopping cho bằng chị bằng em.
Ta nhận ra, một ngày của vợ tất bật với những công việc mà trong mắt ta thật cỏn con nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Vợ quay vòng những công việc đó như một phản xạ và chắc hẳn từ lúc nào vợ cũng không còn nhớ, đã bao lâu rồi vợ không đi làm móng, đi dưỡng da. Ngày nào cũng bận bịu từ sáng đến khuya, thật khuya, khi cả ta và con đều ngủ, vợ cũng mới được nghỉ ngơi.
Có khi vợ mặc một bộ quần áo mới, chờ mãi chẳng thấy ta liếc mắt hay phát hiện ra nó “mới”, có lẽ vợ cũng cụt hứng lắm. Cũng lâu lắm rồi ta chưa khen vợ xinh, trong khi ta luôn thừa thãi lời khen cho các cô nàng đồng nghiệp.
Giá như bấy lâu nay ta biết lo lắng cho vợ, chia sẻ với vợ núi công việc ấy và động viên vợ: “Em ơi, cứ mua sắm, trưng diện cho xinh tươi, mọi thứ có anh cáng đáng!”.
Ta chỉ có việc đi làm, còn vợ ngoài đi làm ra còn cơm nước, nhà cửa, chợ búa, con cái, chi tiêu gia đình, đối nội đối ngoại. Vị chi là 15 tiếng làm việc mỗi ngày chứ ít gì. Vợ ta thực sự đã quên cả mình vì chồng, vì con.
Vợ chắc hẳn là buồn lắm, khi mà cuộc sống đầy ắp lo toan, ta đã không chia sẻ với vợ lại vẫn mong vợ được như những ngày vô tư xa vời ngày xưa.
Ta ngồi đây ngỡ ngàng nhìn lại vợ, vậy có khi nào vợ cũng ngỡ ngàng khi nhìn lại ta không? Hình như ta cũng đâu còn là ta của ngày xưa, ta đâu còn chăm lo, săn sóc đến vợ như cái thời ta và vợ nồng nàn yêu nhau nữa.
Ta giật mình thấy vợ thay đổi quá nhiều và ta cũng giật mình nhận ra, giá như ta quan tâm đến vợ bằng một nửa ngày xưa thôi thì vợ cũng sẽ không tới mức thay đổi chóng mặt thế này.
Hôm nay, đi làm về ta không dán mắt vào ti-vi và laptop như thường lệ mà dành thời gian nhìn kĩ lại vợ. Vợ ta mặc một bộ đồ thùng thình giấu hết cả đường cong, đang lúi húi nấu cơm trong bếp.
Và rồi ta bàng hoàng cả người: “Vợ mình đây ư? Sao bóng dáng cô gái xinh xắn, hay cười ngày xưa ta yêu chẳng còn dấu tích nào vậy?”.
Lúc vợ dọn mâm, ta hồn nhiên hỏi vợ: “Sao vợ chẳng giống vợ ngày xưa chút nào. Vợ thay đổi nhiều quá đấy, có mỗi chồng là vẫn như xưa thôi!”.
Vợ nhìn ta một cái nhìn xoáy sâu khó hiểu, buông một câu nhẹ tênh: “Biết thế ngày xưa em đã không lấy chồng!”, rồi ngồi xuống im lặng ăn cơm. Ta bưng bát cơm mà vì bị ám ảnh bởi cái nhìn và câu nói của vợ nên chẳng thấy ngon như mọi ngày nữa.
Đúng là vợ đã thay đổi quá nhiều. Vợ thay đổi tít mù như cái chong chóng đứng trước gió làm ta không còn nhận ra gì nữa! Đâu rồi người phụ nữ lúc nào cũng ung dung, khoan thai, làm việc gì cũng bình tĩnh, chậm rãi? Đâu rồi người phụ nữ luôn mỉm cười và nói những câu đùa giỡn với ta?
Đâu rồi người phụ nữ thích đắp mặt nạ dưỡng da, cuối tuần thích đi spa chăm sóc da và tóc? Đâu rồi người phụ nữ lãng mạn rủ ta đi ăn kem trong mùa đông giá rét, rồi lang thang dưới những cơn mưa?
Ta bàng hoàng cả người: “Vợ mình đây ư? Sao bóng dáng cô gái xinh xắn, hay cười ngày xưa ta yêu chẳng còn dấu tích nào vậy?” (Ảnh minh họa).
Vợ ta bây giờ lúc nào cũng tất bật quá, ăn vội, đi nhanh, nói cũng ngắn gọn. Vợ ăn nhanh như có ma đuổi, vì tranh thủ ăn xong còn phải bón cơm cho con.
Vợ ta giờ giản dị lắm, mua quần áo không phải theo tiêu chí thời trang, độc đáo như xưa mà chỉ cần mặc vào nhìn được, ít nhăn để đỡ phải thường xuyên là ủi.
Tóc vợ chẳng còn uốn xoăn, nhuộm màu, dưỡng thảo dược như xưa mà để tự nhiên, chỉ cần buộc túm lên sao cho gọn và nhanh là được.
Vợ cũng chẳng có thời gian để giải trí cho riêng mình nữa. Nhân lúc con ngủ, nhân lúc đợi quần áo trong máy giặt, vợ xem vội đoạn phim Hàn Quốc mà ngày xưa vợ thích mê, hay lướt qua vài mục làm đẹp trên báo để rồi khi con khóc tỉnh dậy, vợ lại phải bỏ dở hết đó, chạy vào với con.
Vợ cũng trở nên thực tế, chi li vô cùng. Cuộc sống thời bão giá này đã biến vợ mình thành một cái máy tính chuyên nghiệp. Tiền gạo, tiền chợ búa, xăng xe, tiền học cho con, tiền sữa, tiền các loại hóa đơn hàng tháng, trăm thứ tiền linh tinh đều được bộ vi xử lý của vợ tính toán đâu vào đấy. Ta lúc nào cũng được nhẹ nhõm và yên tâm.
Ta nhìn vợ mà chợt ngỡ ngàng: Vợ ta khi cười đã có nếp nhăn phía đuôi mắt rồi ư? Mà hình như vợ cũng ít cười dần thì phải? Và nếu như hôm nay, ta không bỗng dưng dành thời gian nhìn vợ kĩ hơn thì ta cũng chẳng hề biết đến sự xuất hiện của mấy nếp nhăn ấy.
Ngỡ ngàng nhìn vợ, rồi ta bỗng giật mình nhìn lại mình. Ta bỗng xót lòng, tự hỏi ta lâu nay có vô tâm, có ích kỷ quá không? Có phải là do vợ mình vụng về, không biết chăm chút bản thân như những người phụ nữ khác, hay còn có sự thờ ơ của ta vô tình góp phần, có lẽ là góp một phần rất lớn cũng nên.
Tự vấn ta, thì ra ta đã vô tâm biết mấy khi mà bao thứ việc không tên vợ phải lo toan. Mở mắt ra là vợ bị cơm áo gạo tiền vây quanh không thở nổi, làm gì có thời gian dành cho riêng mình, làm gì có khoản nào để shopping cho bằng chị bằng em.
Ta nhận ra, một ngày của vợ tất bật với những công việc mà trong mắt ta thật cỏn con nhưng lại mất rất nhiều thời gian. Vợ quay vòng những công việc đó như một phản xạ và chắc hẳn từ lúc nào vợ cũng không còn nhớ, đã bao lâu rồi vợ không đi làm móng, đi dưỡng da. Ngày nào cũng bận bịu từ sáng đến khuya, thật khuya, khi cả ta và con đều ngủ, vợ cũng mới được nghỉ ngơi.
Có khi vợ mặc một bộ quần áo mới, chờ mãi chẳng thấy ta liếc mắt hay phát hiện ra nó “mới”, có lẽ vợ cũng cụt hứng lắm. Cũng lâu lắm rồi ta chưa khen vợ xinh, trong khi ta luôn thừa thãi lời khen cho các cô nàng đồng nghiệp.
Giá như bấy lâu nay ta biết lo lắng cho vợ, chia sẻ với vợ núi công việc ấy và động viên vợ: “Em ơi, cứ mua sắm, trưng diện cho xinh tươi, mọi thứ có anh cáng đáng!”.
Ta chỉ có việc đi làm, còn vợ ngoài đi làm ra còn cơm nước, nhà cửa, chợ búa, con cái, chi tiêu gia đình, đối nội đối ngoại. Vị chi là 15 tiếng làm việc mỗi ngày chứ ít gì. Vợ ta thực sự đã quên cả mình vì chồng, vì con.
Vợ chắc hẳn là buồn lắm, khi mà cuộc sống đầy ắp lo toan, ta đã không chia sẻ với vợ lại vẫn mong vợ được như những ngày vô tư xa vời ngày xưa.
Ta ngồi đây ngỡ ngàng nhìn lại vợ, vậy có khi nào vợ cũng ngỡ ngàng khi nhìn lại ta không? Hình như ta cũng đâu còn là ta của ngày xưa, ta đâu còn chăm lo, săn sóc đến vợ như cái thời ta và vợ nồng nàn yêu nhau nữa.
Ta giật mình thấy vợ thay đổi quá nhiều và ta cũng giật mình nhận ra, giá như ta quan tâm đến vợ bằng một nửa ngày xưa thôi thì vợ cũng sẽ không tới mức thay đổi chóng mặt thế này.