"Việc của đàn bà là chửa đẻ, cô biết chưa?"

Thu Hiền,
Chia sẻ

Chị thở dài, nhắc anh đừng uống nhiều hại sức khỏe, anh gắt gỏng: “Chuyện làm ăn phải nói bên bàn rượu, cô đừng tham gia. Việc đàn bà là chửa đẻ, cô biết chưa? Việc cô chưa làm xong thì đừng dạy chồng”.

Thời con gái chị nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng. Bao nhiêu trai làng mong cưới được chị làm vợ. Chị chọn yêu anh dù anh không đẹp trai, tài giỏi hơn người. Nhà anh nghèo, bố mẹ già, ghánh nặng kinh tế đè nặng trên vai.

Bố mẹ chị thương con muốn gả chị vào nơi ấm êm. Chị không nghe. Ngày cưới, nhà anh chỉ làm đôi ba mâm cơm đạm bạc đón chị về. Chị bước chân đi, mẹ ôm chị khóc ròng nói: “Có khổ đừng trách ai”. Anh nghe thấy, nắm chặt tay chị bảo: “Cả đời này anh mắc nợ tình yêu của em, anh hứa không để em khổ”.

Tính anh hiền lành, chịu khó, chị tin lấy anh, chị không khổ. Vợ chồng sống với nhau mấy chục năm tình nghĩa đâu phải ngày một ngày hai, biết yêu thương nhau chịu khó làm ăn rồi sẽ khấm khá, các cụ chẳng bảo: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời”. 

Vợ chồng bắt đầu với hai bàn tay trắng. Lương nhân viên văn thư của chị ba cọc ba đồng, lương anh cũng không cao. Con gái ra đời, cuộc sống thêm khó khăn. Anh tăng ca làm đêm, nhìn anh hốc hác, xanh xao, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, chị thương chồng ứa nước mắt.

Một ngày anh bàn với chị: “Sống mãi thế này khổ lắm, anh là đàn ông không lo được cho vợ con thì thật chẳng ra gì. Hay hai mẹ con ở nhà anh đi nước ngoài lao động ít năm rồi anh về”.

Chị ngại ngần, trong làng có không ít nhà, chồng đi lao động nước ngoài rồi biền biệt luôn không về. Như hiểu được suy nghĩ của vợ, anh ôm chị trấn an: “Hãy tin anh, con và em hãy làm động lực cho anh”. Chị xuôi lòng. Hai vợ chồng chạy vay khắp nơi lo tiền cho anh đi. 
  
Tính cách anh thay đổi, ở nhà lúc cáu gắt, lúc lầm lì chẳng nói gì nhưng ra ngoài là anh lại vui vẻ như thường (Ảnh minh họa).

Chị và con đợi chờ anh 5 năm dài đằng đẵng. Ngày anh trở về, chị vui mừng vỡ òa trong nước mắt. Nhìn thấy anh đứng đó bằng da bằng thịt, nỗi lo sợ trong lòng chị thật sự mới hết. Anh rắn rỏi, chững chạc hơn ngày còn ở nhà rất nhiều.

Tiền dành dụm được, anh sửa sang nhà cửa đàng hoàng cho bố mẹ hai bên, trả hết nợ nần. Phần còn lại anh đầu tư vào kinh doanh. Anh bảo: “Phi thương bất phú”, ở bên xứ người đã cơ cực, giờ anh muốn phải giàu, thật giàu, không người ta khinh. Anh thích nói về tiền trong những cuộc nói chuyện của hai vợ chồng.
  
 May mắn cộng với sự giỏi giang của anh, việc làm ăn lên nhanh như diều gặp gió. Anh xây nhà lớn ở trung tâm thành phố, sắm tiện nghi không thiếu thứ gì. Anh bảo chị: “Em đã vất vả nhiều, giờ em ở nhà lo nghỉ ngơi sinh cho anh thằng cu, giờ anh mong nhất chỉ có vậy”. Chị nhìn anh cười.

Nhưng đợi lâu vợ chồng không có tin vui. Anh sốt ruột đưa chị đi khám. Bác sĩ kết luận chị bị viêm tắc cả hai bên vòi trứng, tuổi cũng đã cao, khó có khả năng sinh thêm con. 

Anh chị nghĩ còn một tia hy vọng nhỏ còn cố. Chị lo chạy chữa khắp nơi, lăn lộn các bệnh viện phụ sản lớn nhỏ, rồi kết hợp chữa trị đông ý, kết quả vẫn là số 0. Chị thất vọng khóc, anh đốt thuốc thở dài: “Làm vất vả cả đời mong để cho con, giờ không có con, anh làm cho thằng khác nó hưởng”.  

Tính cách anh thay đổi, ở nhà lúc cáu gắt, lúc lầm lì chẳng nói gì nhưng ra ngoài là anh lại vui vẻ như thường. Thi thoảng trong bữa cơm anh bảo con: “Sau lấy chồng, tìm thằng tử tế, bố vất vả không phải cho thằng đào mỏ rung đùi hưởng, giờ bố chết không có ai chống gậy, cố gắng làm cũng chỉ để thỏa mãn cái danh”. Chị buông bát cơm, ngoảnh mặt đi lau nước mắt, sao anh phải dằn vặt chị mãi.

Anh vắng nhà thường xuyên, những bữa tiệc vui vẻ cuốn anh đi. Anh về là hơi thở nồng mùi rượu. Chị thở dài, nhắc anh đừng uống nhiều hại sức khỏe, anh gắt gỏng: “Chuyện làm ăn phải nói bên bàn rượu, cô đừng tham gia. Việc đàn bà là chửa đẻ, cô biết chưa? Việc cô chưa làm xong thì đừng dạy chồng”. Nghĩ phần lỗi ở mình, chị nhẫn nhịn cho ấm êm cửa nhà.         

 Chị phát hiện anh có người phụ nữ khác. Mùi son, mùi nước hoa, mùi đàn bà thơm nồng trên vai, trên cổ quần áo anh. Những hóa đơn thanh toán mua quần áo, mỹ phẩm phụ nữ không phải dành cho chị, anh vứt vương đâu đó trong nhà. Chị đau khổ, nhiều đêm thức trắng, không biết phải làm như thế nào.

Chị còn yêu thương anh rất nhiều. Chị tự an ủi mình: “Anh chơi bời thôi, đàn ông 90% đều có tư tưởng ngoại tình, đàn ông có tiền, phải ngoại giao nhiều như anh thì càng không tránh khỏi, nhưng đi đâu cuối cùng vẫn về bên vợ con”. Chị chọn cách vờ như không biết, bỏ qua, tha thứ cho anh.

Tối khuya  anh về nhà lè nhè trong men rượu: “Ngày xưa bố mẹ cô phản đối cô lấy tôi, giờ thì cả nhà cô đang ăn sung mặc sướng ngồi không trên tiền của tôi. Cô lấy thằng khác không biết đẻ nó bỏ sớm. Cô nhìn lại mình xem, già, xấu, nhàu nhĩ lắm rồi. Phải đi cùng cô tôi thật  xấu hổ, cô đứng trơ mặt ở đó ngáng hạnh phúc của tôi đấy!".

Từng lời anh nói như xát muối vào lòng chị. Bị anh coi thường làm tổn thương, chà đạp lên lòng tự trọng không  riêng chị, mà cả bố mẹ chị. Chị tức giận giang tay tát mạnh một cái vào mặt anh. Anh trợn mắt lên nhìn, sẵn hơi men trong người, anh hung dữ lao vào chị đánh tới tấp chửi: “Đồ đàn bà vô dụng còn hỗn láo, cút khỏi mắt tao”.

Chị khóc cả đêm, đau cả khi thở. Những vết thương bầm tím trên mặt trên cơ thể chị sẽ mờ vết theo thời gian, nhưng những vết thương bầm tím anh để lại trong lòng chị cả đời này sẽ không liền sẹo. Tình nghĩa vợ chồng thế là hết. 

 Tiền, giàu sang, quyền lực đã làm thay đổi bản chất con người anh… (Ảnh minh họa).

Anh mở tủ lấy tờ đơn anh đã viết sẵn từ khi nào. Anh đưa trước mặt chị lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Cô đọc rồi ký vào, chuyện đêm qua do cô đánh tôi trước, đừng trách ai. Cô nghĩ đơn giản không còn hạnh phúc thì đường ai nấy đi. Con tôi nuôi, cô không thể cho nó cuộc sống đầy đủ được. Tài sản tôi cho cô một nửa dù cô chẳng làm gì”.

Chị ký vào đơn, cố gắng không khóc, cứng rắn nói: “Tôi bỏ anh vì anh không xứng đáng cho tôi tôn trọng yêu thương gọi là chồng. Tôi nuôi con, anh không đủ nhân cách làm bố. Anh chỉ có mỗi tiền, mà tiền không giúp con thành người được. Một nửa tài sản phải thuộc về tôi và con vì đó là những gì tôi đã hy sinh cho anh, cho gia đình anh. Tôi sẽ xem một kẻ phụ tình, phụ nghĩa như anh sống hạnh phúc được không?”.

Rồi chị đưa con trở về ở ngôi nhà cũ ngày xưa. Nỗi đau, hận anh trong lòng nguôi ngoai dần. Chị đánh mất hạnh phúc vì một lỗi mà chính bản thân chị cũng đau đớn: Chị không thể sinh được con trai, không thể làm mẹ thêm một lần nữa hay vì anh đã phụ tình quên nghĩa? Tiền, giàu sang, quyền lực đã làm thay đổi bản chất con người anh…
Chia sẻ