Hối hận vì trót đuổi chồng ra khỏi nhà
Đêm hôm đó, anh lại mang bộ dạng say khướt về nhà, gọi cửa ầm ĩ. Em ở trong nhà hét lớn: “Cút đi, anh rồi sẽ chẳng khác gì bố anh đâu”.
Hỏi:
Chị Tâm An thân mến!
Cuộc sống vợ chồng em hiện giờ đang bung bét, chẳng ra đâu vào đâu. Em đã không gặp anh cả 2 tuần nay rồi. Anh là mối tình đầu và cũng là hàng xóm của em.
Biết nhau đã lâu nhưng mãi tới năm đầu thứ nhất sinh viên, chúng em mới chính thức ngỏ lời yêu nhau. Hồi biết chuyện, cả nhà em đã phản đối dữ dội mối quan hệ này. Nhất là bố em, ông bảo gia đình anh quá phức tạp. Bố anh nổi tiếng cả phố vì tính lăng nhăng, lại rượu chè be bét. Bố bỏ mẹ con anh từ khi anh còn bé xíu.
Anh lớn lên như vậy trong sự thiếu thốn tình cảm của người cha. Em càng thương yêu anh ấy hơn.
Vượt qua sóng gió để đến với nhau, vài năm sau, bố mẹ em cũng đành chấp nhận. Bởi anh rất hiền lành, chịu khó lại ân cần chăm sóc em.
Sau khi cưới rồi khi sinh đứa con đầu lòng, chúng em cũng khá vất vả nhưng vợ chồng em tự an ủi nhau rằng: “Ai cũng chẳng phải trải qua những khó khăn, mình có nhau, có con là hạnh phúc rồi”.
Chỉ 2 năm sau, công việc của anh phất lên như diều gặp gió, hợp đồng anh kiếm về công ty ngày càng nhiều.
Chúng em hạnh phúc lắm. Bởi ngoài công việc, kiếm tiền tốt, anh luôn chăm sóc, yêu thương mẹ con em hết mực. Cứ đi công tác ở đâu, anh lại dành thời gian tìm mua quà, mua đồ chơi cho con. Vì thế mà con bé quấn anh lắm, anh cứ đi làm về là hai cha con lại tíu tít.
Em thấy mình là người đàn bà may mắn. Rồi khi được thăng chức, công việc đòi hỏi anh phải đi tối ngày. Những bữa tối chỉ có 2 mẹ con lủi thủi với nhau ngày một nhiều lên.
Ngay cả thứ 7, chủ nhật anh cũng đi làm. Rồi hai vợ chồng lời qua tiếng lại với nhau khi hôm đó là sinh nhật em. Chúng em có hẹn hò từ sáng rằng sẽ gửi con cho ông bà, hâm nóng tình yêu của hai vợ chồng bằng một buổi tối lãng mạn.
Gửi con, dọn dẹp nhà cửa, ăn mặc đẹp đến chỗ hẹn, chờ anh cả 2 tiếng, gọi điện nhưng anh tắt máy, em phát điên và hậm hực về nhà. Đêm đó, anh trở về trong bộ dạng say khướt. Em mắng mỏ, nói anh cả đêm. Anh cũng nói lại bảo em “ghê gớm quá mức”.
Cả tuần đó, em và anh chiến tranh lạnh. Sau vì anh tha thiết nhận lỗi và cố thay đổi, em cũng từ từ “hạ hỏa” và cho qua.
Một lần, em có cuộc họp đột xuất phải về muộn, em đã cẩn thận gọi đi gọi lại, nhắn tin ba lần bảy lượt bảo anh đi đón con hộ. Anh "à ừ", em yên tâm là thế. 8h tối về tới nhà, nhà tối om không một bóng người, em cứ nghĩ chắc bố con anh đi dạo đâu đó. Ai dè, lúc đó chuông điện thoại reo, cô giáo gọi giục đến đón con.
Em mới sấp ngửa ra trường của con, khổ thân con, khóc đến sưng húp cả mắt mũi.
Tắm táp, cho con ăn xong, trong cơn điên tiết, em gom quần áo của anh vào va ly và quăng ra trước cửa nhà. Đêm hôm đó, anh lại say khướt, về gọi cửa ầm ĩ. Em ở trong nhà hét lớn: “Cút đi, anh rồi sẽ chẳng khác gì bố anh đâu”.
Đáp trả câu nói của em là một bầu không khí yên ắng đến đáng sợ. Lò dò ra xem thì anh và va ly quần áo đã “bốc hơi”.
Đã 2 tuần trôi qua, anh không về nhà mà cũng không liên lạc gì với em, con thì lúc nào cũng khóc lóc đòi bố.
Em mệt mỏi quá chị ạ, lúc giận thì em “căng” lên thế nhưng em đâu muốn ly hôn. Em phải làm sao để anh dành nhiều thời gian cho gia đình, chị cho em lời khuyên với. Em biết, có lẽ câu nói của mình đã xúc phạm anh…
Chị Tâm An trả lời:
Tú Linh thân!
Vợ chồng tranh cãi là chuyện bình thường, đó cũng là lúc để hai em có thời gian suy ngẫm, nhìn nhận lại mình. Nhưng chị nghĩ, tranh cãi, hờn giận nhau cũng phải có mức độ để cho đối phương còn chấp nhận và cố gắng sửa đổi.
Phụ nữ thường chịu đựng rất giỏi, nhưng một khi đã vấn đề bị đẩy đến "tức nước vỡ bờ" thì họ có thể tung hê và nói ra những lời nói rất khó nghe. Trường hợp của vợ chồng em hiện nay cũng vậy. Đúng là chồng em sai nhưng em cũng cần xem lại thái độ của mình. Chồng em quên sinh nhật của em, quên đón con là hoàn toàn có lỗi nhưng em lại động đến vết thương lòng của anh ấy thì quả thực có nên không?
Chị biết em rất yêu anh ấy, em lo lắng khi cả hai tuần nay anh ấy không liên lạc. Chị nghĩ rằng anh ấy đang rất tự ái, em nên là người tìm cách giảng hòa. Hãy lựa lời nói với anh ấy, một người cha thương con và biết nhận ra lỗi lầm của mình như thế sẽ sớm trở về nhà em ạ, chị tin là như thế.
Sau đó, hai em hãy dành thời gian nói chuyện với nhau để tìm ra được phương án duy trì hạnh phúc gia đình. Em cứ nói chuyện thẳng thắn với chồng mình về những tâm tư, suy nghĩ khi anh ấy đi làm triền miên... khiến em buồn như thế nào.
Vui lên em nhé, chúc em hạnh phúc!
Chị Tâm An thân mến!
Cuộc sống vợ chồng em hiện giờ đang bung bét, chẳng ra đâu vào đâu. Em đã không gặp anh cả 2 tuần nay rồi. Anh là mối tình đầu và cũng là hàng xóm của em.
Biết nhau đã lâu nhưng mãi tới năm đầu thứ nhất sinh viên, chúng em mới chính thức ngỏ lời yêu nhau. Hồi biết chuyện, cả nhà em đã phản đối dữ dội mối quan hệ này. Nhất là bố em, ông bảo gia đình anh quá phức tạp. Bố anh nổi tiếng cả phố vì tính lăng nhăng, lại rượu chè be bét. Bố bỏ mẹ con anh từ khi anh còn bé xíu.
Anh lớn lên như vậy trong sự thiếu thốn tình cảm của người cha. Em càng thương yêu anh ấy hơn.
Vượt qua sóng gió để đến với nhau, vài năm sau, bố mẹ em cũng đành chấp nhận. Bởi anh rất hiền lành, chịu khó lại ân cần chăm sóc em.
Sau khi cưới rồi khi sinh đứa con đầu lòng, chúng em cũng khá vất vả nhưng vợ chồng em tự an ủi nhau rằng: “Ai cũng chẳng phải trải qua những khó khăn, mình có nhau, có con là hạnh phúc rồi”.
Chỉ 2 năm sau, công việc của anh phất lên như diều gặp gió, hợp đồng anh kiếm về công ty ngày càng nhiều.
Chúng em hạnh phúc lắm. Bởi ngoài công việc, kiếm tiền tốt, anh luôn chăm sóc, yêu thương mẹ con em hết mực. Cứ đi công tác ở đâu, anh lại dành thời gian tìm mua quà, mua đồ chơi cho con. Vì thế mà con bé quấn anh lắm, anh cứ đi làm về là hai cha con lại tíu tít.
Em thấy mình là người đàn bà may mắn. Rồi khi được thăng chức, công việc đòi hỏi anh phải đi tối ngày. Những bữa tối chỉ có 2 mẹ con lủi thủi với nhau ngày một nhiều lên.
Ngay cả thứ 7, chủ nhật anh cũng đi làm. Rồi hai vợ chồng lời qua tiếng lại với nhau khi hôm đó là sinh nhật em. Chúng em có hẹn hò từ sáng rằng sẽ gửi con cho ông bà, hâm nóng tình yêu của hai vợ chồng bằng một buổi tối lãng mạn.
Gửi con, dọn dẹp nhà cửa, ăn mặc đẹp đến chỗ hẹn, chờ anh cả 2 tiếng, gọi điện nhưng anh tắt máy, em phát điên và hậm hực về nhà. Đêm đó, anh trở về trong bộ dạng say khướt. Em mắng mỏ, nói anh cả đêm. Anh cũng nói lại bảo em “ghê gớm quá mức”.
Cả tuần đó, em và anh chiến tranh lạnh. Sau vì anh tha thiết nhận lỗi và cố thay đổi, em cũng từ từ “hạ hỏa” và cho qua.
Một lần, em có cuộc họp đột xuất phải về muộn, em đã cẩn thận gọi đi gọi lại, nhắn tin ba lần bảy lượt bảo anh đi đón con hộ. Anh "à ừ", em yên tâm là thế. 8h tối về tới nhà, nhà tối om không một bóng người, em cứ nghĩ chắc bố con anh đi dạo đâu đó. Ai dè, lúc đó chuông điện thoại reo, cô giáo gọi giục đến đón con.
Em mới sấp ngửa ra trường của con, khổ thân con, khóc đến sưng húp cả mắt mũi.
Tắm táp, cho con ăn xong, trong cơn điên tiết, em gom quần áo của anh vào va ly và quăng ra trước cửa nhà. Đêm hôm đó, anh lại say khướt, về gọi cửa ầm ĩ. Em ở trong nhà hét lớn: “Cút đi, anh rồi sẽ chẳng khác gì bố anh đâu”.
Đáp trả câu nói của em là một bầu không khí yên ắng đến đáng sợ. Lò dò ra xem thì anh và va ly quần áo đã “bốc hơi”.
Đã 2 tuần trôi qua, anh không về nhà mà cũng không liên lạc gì với em, con thì lúc nào cũng khóc lóc đòi bố.
Em mệt mỏi quá chị ạ, lúc giận thì em “căng” lên thế nhưng em đâu muốn ly hôn. Em phải làm sao để anh dành nhiều thời gian cho gia đình, chị cho em lời khuyên với. Em biết, có lẽ câu nói của mình đã xúc phạm anh…
(Tú Linh, Định Công, Hà Nội)
Em biết, có lẽ câu nói của mình đã xúc phạm anh (ảnh minh họa)
Chị Tâm An trả lời:
Tú Linh thân!
Vợ chồng tranh cãi là chuyện bình thường, đó cũng là lúc để hai em có thời gian suy ngẫm, nhìn nhận lại mình. Nhưng chị nghĩ, tranh cãi, hờn giận nhau cũng phải có mức độ để cho đối phương còn chấp nhận và cố gắng sửa đổi.
Phụ nữ thường chịu đựng rất giỏi, nhưng một khi đã vấn đề bị đẩy đến "tức nước vỡ bờ" thì họ có thể tung hê và nói ra những lời nói rất khó nghe. Trường hợp của vợ chồng em hiện nay cũng vậy. Đúng là chồng em sai nhưng em cũng cần xem lại thái độ của mình. Chồng em quên sinh nhật của em, quên đón con là hoàn toàn có lỗi nhưng em lại động đến vết thương lòng của anh ấy thì quả thực có nên không?
Chị biết em rất yêu anh ấy, em lo lắng khi cả hai tuần nay anh ấy không liên lạc. Chị nghĩ rằng anh ấy đang rất tự ái, em nên là người tìm cách giảng hòa. Hãy lựa lời nói với anh ấy, một người cha thương con và biết nhận ra lỗi lầm của mình như thế sẽ sớm trở về nhà em ạ, chị tin là như thế.
Sau đó, hai em hãy dành thời gian nói chuyện với nhau để tìm ra được phương án duy trì hạnh phúc gia đình. Em cứ nói chuyện thẳng thắn với chồng mình về những tâm tư, suy nghĩ khi anh ấy đi làm triền miên... khiến em buồn như thế nào.
Vui lên em nhé, chúc em hạnh phúc!
Chị Tâm An của chuyên mục Chuyện khó nói sẽ tư vấn giúp bạn các vấn đề xoay quanh những thắc mắc về tình yêu, hôn nhân, gia đình.
Hãy gửi những băn khoăn của bạn về địa chỉ email tinhyeuhonnhan@afamily.vn. Chuyện khó nói sẽ giữ bí mật thông tin cá nhân của bạn (Yêu cầu thư gửi về phải viết có dấu).
Chuyên mục Chuyện khó nói mời bạn đón đọc những bài tư vấn trên aFamily - Website hàng đầu dành cho phụ nữ vào 16 giờ các ngày trong tuần. |
Những sai lầm nghiêm trọng của phụ nữ khi yêu