Đàn ông khổ lắm!
Đàn ông sao lại rất khốn khổ? Khốn khổ vì lẽ gì?... Hãy nghe cuộc trò chuyện với “nhân chứng sống” dưới đây để chia sẻ và thấu hiểu cho cánh mày râu.
Chào anh! Tôi nghe nói anh mới được “tậu” về nhà này không bao lâu. Anh thấy cuộc sống mới thế nào?
Quý hóa quá! Cảm ơn chị đã để ý đến tôi. Mang tiếng lúc nào cũng tích tắc, đánh chuông boong boong hàng ngày nhưng chả có ai để ý hỏi thăm tôi như chị. Có chăng lúc nào cần thì họ hờ hững ngước mắt lên nhìn rồi thở dài não nuột trước khi vội vội vàng vàng rời nhà. Hồi tôi còn nằm trong tủ kính ngoài cửa hàng cứ nghe thiên hạ thầm thì to nhỏ: nào là thời gian là vàng bạc; thời gian quý như vàng... Tôi cứ nghĩ tôi “đẻ” ra cái thằng thời gian thì tôi phải được nâng niu, chiều chuộng, phải là kim cương trong lòng họ, hơn hẳn nó chứ. Đằng này, sáng họ từ trên giường lăn xuống đất đã nhìn tôi ngán ngẩm rồi.
Ồ! Sao anh lại bi quan thế nhỉ! Tôi thấy các anh đồng hồ ở nhà này trước đây lúc nào cũng hoan hỉ với cuộc sống mới đấy chứ? Liệu anh có ác cảm gì với vợ chồng nhà này chăng?
Nhưng khi tôi lấp ló được ra ngoài miệng hộp thì tôi mới biết tôi được gói ghém bắt mắt để thành món quà tặng cho vợ của người đàn ông kia. Chưa kịp vui mừng thì chị vợ làm tôi choáng váng. Chị ta háo hức, vội vàng xé toạc lớp giấy bọc ra... Rồi ngỡ ngàng nhìn chồng vẻ thất vọng khi món quà trên tay chị ta cầm là tôi – một chiếc đồng hồ treo tường cũng khá diêm dúa và cầu kì. Chị ta thở dài, rồi thẳng tay, ném phịch xuống giường. Cũng may chiếc giường có lớp đệm dày chứ không thì tôi tan xương rồi.
Kì lạ nhỉ? Tôi thường thấy các ông chồng tặng quà cho vợ thường chọn hoặc là túi xách, nước hoa, mỹ phẩm... hay không được hoa hồng thì cũng phải được hoa “đồng tiền” chứ?
Anh chồng này làm tôi khá tò mò, sao lại mang tặng vợ một chiếc đồng hồ?
Lúc đầu, tôi cũng giống chị cứ nghĩ rằng anh chồng mua tôi để làm quà cho nhà nào tân gia hay gì gì đó. Tôi cũng chột dạ vì lúc tôi được anh chồng cho lướt qua phố xá chỗ nào cũng nghe thấy cánh mày râu í ới gọi các chị chủ cửa hàng hoa. Tôi còn nghe một anh cũng có vẻ thiểu não nửa đùa nửa thật nói chuyện với một chị: “Các cô là chúa vẽ chuyện. Năm nào cứ đến ngày kỉ niệm, hoặc 8/3; 20/10 đấy là chưa kể ngày yêu, ngày cưới... chồng không mua gì thì bảo vô tâm vô tính, lôi đi chọn quà thì bảo không lãng mạn, mua hoa thì bảo lãng phí, đến khi đưa tiền cho thì lại than vãn ‘anh nghĩ rằng em hám tiền à?’. Nói chung chả biết thế nào mà lần”. Quả thực khi nghe anh kia than thở, tôi thấy các chị cũng quá phức tạp.
Rồi khi “tiếp nhận” được thái độ của chị vợ này thì tôi mới thấy đàn ông đúng là rất khốn khổ. Thấy chị vợ than là đồng hồ hỏng rồi khiến chị đi làm muộn mất mấy ngày. Hôm nay, trên đường về nhà, thấy phố xá tấp nập hoa hoét anh mới chợt nhớ ra hôm nay là ngày của chị em. Anh chả đắn đo, tạt ngay vào cửa hàng đồng hồ rồi “rước” tôi về để tặng vợ anh ấy. Anh chàng này cũng chu đáo lắm nhé, còn lòng vòng qua mấy cửa hàng hoa để chọn cho bằng được bông hồng đẹp nhất tặng vợ. Thế mà về nhà, đồng hồ thì bị quăng lên giường, hoa hồng thị nằm rạp dưới đất... Đúng là quá khốn khổ mà!
Đấy là anh nghe, quan sát từ một phía, chứ tôi thấy các chị đều mong muốn chồng quan tâm, thể hiện tình cảm bằng những món quà vào những ngày đặc biệt. Cũng chả có gì là bắt bẻ các anh ấy cả.
Nhưng tôi thấy rằng quanh năm suốt tháng, các chị ngoài việc phải đến công sở làm việc rồi thì suốt ngày cứ tối mắt tối mũi vào chăm con cái, phục vụ chồng, quản lí nhà cửa, gia đình... thì các anh chồng mất vài ngày đau đầu để chiều vợ cũng có đáng gì đâu.