Cô bồ trâng tráo: “Xấu cỡ chị, muốn làm gái như chúng tôi cũng chẳng có cửa đâu!”
Đi dằn mặt nhân tình của chồng, lại bị cô ả “tát ngược”, có bà vợ nào rơi vào hoàn cảnh như chị không?
Chị Thư như muốn phát điên khi biết chồng mình đang qua lại cặp kè với một em gái làm tiếp viên quán karaoke. Tra vấn chồng thì anh Lập – chồng chị thề sống thề chết chưa “làm ăn” gì với em ấy cả. Chỉ là trong một lần đưa khách hàng đi hát, em ấy cứ xin số điện thoại của anh xong chủ động liên lạc từ hôm ấy mà thôi.
Chị Thư tức lắm, đọc trong đám tin nhắn của hai kẻ ấy nhắn với nhau thì rõ ràng toàn trêu chọc đùa cợt những chuyện tế nhị với nhau, vậy mà anh Lập còn chối được? Nói thì anh bảo, cô ả kia làm tiếp viên quán hát thì chả bạo dạn như thế, ngoan hiền thì ai đi làm cái nghề ấy. Chị Thư cứng họng, không nói được gì. Chị biết, nếu không bắt tận tay thì chồng chị vẫn còn chối cãi được.
Mấy hôm sau, chị lại chộp được tin nhắn cô ả kia rủ anh Lập đến phòng trọ của cô ta chơi. Mời gọi trắng trợn như thế đấy! Chị không tin cô ả không biết anh đã có vợ con! “Để ý đến nó làm gì, kệ nó đi em!”, anh Lập ra vẻ chẳng quan tâm. “Vậy sao anh không chặn số cô ta đi? Hoặc chửi thẳng vào mặt cô ta, đừng có làm phiền cuộc sống của anh nữa, anh có gia đình rồi!”, chị Thư chất vất chồng. Anh Lập nghe thế thì phát cáu: “Anh là đàn ông, sao phải cư xử không phong độ với đàn bà như thế. Không thích thì không để ý đến là được rồi!”. Thật là buồn cười! Anh muốn giữ phong độ đàn ông với một ả gái làm tiền, chứ cũng không muốn vợ anh được yên tâm, vui vẻ à?
Được thôi, nếu anh đã nói thế, thì chị sẽ tấn công ở phía cô ta trước vậy. Chị phải dằn mặt cô ta để tránh xa chồng mình ra, rồi lúc ấy anh mà chủ động liên lạc với cô ta thì anh cứ liệu hồn! Nghĩ là làm, chị lấy số điện thoại của cô nàng trong máy chồng, gọi điện xưng danh rồi hẹn gặp. Cô ả chẳng cần nghĩ ngợi, đồng ý ngay tắp lự.
Nhìn thấy cô ta, chị đã thấy phản cảm bởi cách ăn mặc “thiếu vải” và trang điểm đậm của cô ta. Nhưng chị cũng không thể phủ nhận, cô ta có dáng người khá đẹp. Thảo nào mà đám đàn ông có thể bỏ tiền ra cho cô ta. “Tôi không nói nhiều đâu nhé, tốt nhất cô nên tránh xa chồng tôi ra, đừng có nhắn tin chào mời anh ấy nữa, tìm đối tượng khác mà mơi. Kiếm tiền từ những người đàn ông đã có gia đình, tiền của vợ con người ta thất đức lắm!”, chị lạnh lùng mở lời, chẳng cần kiêng nể cô ta.
“Anh Lập là khách quen của quán bọn em, em có quan tâm đến anh ấy cũng là điều bình thường mà chị. Bọn em cũng làm ăn, cũng phải đổ mồ hôi công sức mới kiếm được tiền, chứ nào có xin được. Hơn nữa, mọi cuộc giao dịch đều là thuận mua vừa bán, bọn em có ăn cướp hay bắt ép ai đâu, mong chị hiểu đúng cho nghề nghiệp của bọn em!”, cô ả cười nhạt.
Nghe đến mấy chữ “khách quen”, “nghề nghiệp”, chị Thư máu nóng dồn lên não. Giọng điệu của cô ả cho thấy, rõ ràng chồng chị đã có không dưới 1 lần mua – bán với cô ả rồi còn gì! Ý nghĩ đó khiến chị không thể bình tĩnh được như lúc đầu nữa, chị nghiến răng: “Nghề làm gái à? Cô có biết cái nghề của cô bị cả xã hội phỉ nhổ, bố mẹ cô xấu hổ về đứa con gái có cái nghề như cô không, mà còn ở đấy vỗ ngực ra vẻ tự hào?Cô có biết cái nghề của cô đã phá hoại hạnh phúc của bao gia đình rồi không?”.
“Biết làm sao được hả chị? Có cầu thì có cung thôi. Ở nhiều nước, như bọn em là được cấp giấy phép hành nghề hẳn hoi đấy, Việt Nam còn lạc hậu nên chưa thực hiện chính sách đấy thôi. Chị cứ chờ xem, chờ tới lúc cả xã hội này sẽ phải công nhận nghề của bọn em cũng là một nghề chân chính!”, cô ả cũng lớn giọng bảo vệ nghề nghiệp “cao quý” của bản thân.
Chị Thư tức giận đến nỗi đỏ bừng mặt. Lại còn có con đĩ yêu nghề tới mức này cơ à? Chị chỉ tay vào mặt cô ả, giận run người nói: “Cô… Đúng là không biết tới liêm sỉ là gì nữa rồi. Trên đời này sao lại có loại đàn bà trơ tráo, ti bỉ như cô chứ?”. Câu nói của chị đã thành công khiến cô ả nổi giận. Cô nàng đánh mắt nhìn chị từ trên xuống dưới rồi gằn giọng: “Chị cứ ở đấy mà coi khinh chúng tôi đi. Chị tưởng mình thanh cao lắm đấy hả? Người xấu cỡ chị, muốn làm gái như chúng tôi cũng chẳng có cửa đâu! Làm gái cũng có tiêu chuẩn nhất định đấy, với cái bản mặt và thân hình của chị, có mà bị loại từ vòng gửi xe. Bảo sao mà chồng chị, dù lấy chị về làm vợ, nhưng vẫn đến chỗ chúng tôi vui chơi hết lần này đến lần khác”.
Chị Thư nghẹn họng không thốt nên lời. Cô ả cười khanh khách, rồi xách túi đứng dậy, trước khi đi còn bỏ lại 1 câu: “Tốt nhất chị nên quản chồng mình cho tốt ấy, trên đời này không chỉ mình tôi làm cái nghề này đâu!”. Chị Thư đứng như trời trồng nhìn theo bóng dáng ưỡn ẹo của cô ả đi khuất, trong lòng dâng lên tư vị khó tả vô cùng. Đi dằn mặt nhân tình của chồng, lại bị cô ả “tát ngược”, có bà vợ nào rơi vào hoàn cảnh như chị không?