Tình bạn đàn bà cứ có "giống đực vào là toang"? Không, chúng tôi béo thì hò nhau giảm ký, còn bất hạnh sẽ giục nhau đấu tranh giành hạnh phúc
Người ta bảo “con gà tức nhau tiếng gáy, đàn bà ghét nhau cái váy”. Hay là: “Hai người đàn bà cùng xinh đẹp sẽ không chung một bầu trời”. Nhưng thế giới đa dạng bao nhiêu, đàn bà cũng đa dạng bấy nhiêu. Và thật tiếc cho những ai không có một người đàn bà làm bạn.
Tôi từng đọc nhiều tâm tư kiểu “kinh nghiệm xương máu” của các chị đàn bà trên mạng xã hội. Rằng: “Một tình bạn đẹp giữa phụ nữ thực sự là chuyện không hề dễ dàng”. Rằng: “Đàn bà chơi với nhau: Lệch nhau về kinh tế thì không ổn, lệch nhau về nhan sắc thì lại càng không, còn lệch nhau về số lượng giai theo thì… thôi rồi!”. Rằng: “Rất khó có thể tìm được 1 người bạn gái có thể tin tưởng và thân thiết với nhau suốt đời”. Rằng: “Bạn gái chỉ để đi ăn, đi chơi, mua son, chém gió những chuyện trên giời dưới biển, chứ không phải tổng đài 1080 để trút hết tất cả nỗi lòng dốc bầu tâm sự”. Rằng: “Con người vốn đã ích kỷ. Lòng ích kỷ của đàn bà lại càng kinh khủng hơn.”
Nói nôm na là các chị ấy dặn, đừng dại mà kết bạn với đàn bà. Tình bạn đàn bà như bộ đồ thời trang rẻ tiền, nhìn thì hào nhoáng, cuốn hút nhưng chẳng mấy chốc mà sờn màu đứt chỉ.
Tôi chỉ biết mỉm cười. Tôi thương những người đàn bà và cả những người đàn ông không có được 1 người bạn gái. Vì họ không hiểu thế nào là BẠN, nên họ đã bỏ lỡ một cuộc tình thú vị nhất trên thế gian này: Tình BẠN với ĐÀN BÀ.
Hôm rồi tôi có tham gia một cuộc thi vui ở công ty. Tên cuộc thi là Hoa khôi, nhưng kỳ thực chỉ là thi xem ảnh của ai nhiều like share nhất. Tôi đăng lên trang cá nhân của mình kêu gào bạn bè hãy giúp tôi thỏa ước mơ cháy bỏng được trở thành Hoa hậu từ tấm bé đi. Và thế là họ xúm vào vận động hành lang cho tôi thành Hoa hậu.
Tôi mang tâm thế của kẻ ham vui, nhưng bạn tôi thì không. Vì một sự thiên vị rất đàn bà, họ nhất quyết phải biến tôi thành Hoa hậu, cùng đường lắm cũng phải Á hậu 2. Họ viết những dòng mùi mẫn, không ngại tô son trát phấn về tôi để các friends trên facebook họ động lòng mà like share.
Một cô bạn thân nhưng thuộc nhóm bạn Ngâu - mỗi năm chỉ có gặp nhau một lần - tuyên bố sẽ giảm 10% đơn hàng online cho bất kỳ ai like share ảnh tôi. Một cô bạn ngồi chung bàn thời đại học 14 năm nay chưa gặp lại đăng đàn kêu gọi sinh viên của cô ấy like ảnh tôi. Một người bạn đang nằm trên giường dưỡng bệnh sau ca mổ đĩa đệm cầm điện thoại ngày đêm đếm từng like share của các đối thủ mạnh trong cuộc đua Ảnh hậu của tôi, vạch ra chiến lược truyền thông nước rút thúc giục tôi thực hiện và không cho phép tôi được quyền thất bại.
Tôi xúc động, tôi sung sướng, tôi áp lực, cảm giác tôi đang đi thi Hoa hậu Toàn quốc báo Tiền phong.
Thế rồi tôi cũng giành ngôi Á hậu 2 với vương miện giấy và phần thưởng trị giá 500 ngàn đồng. Bạn tôi hò reo, hú hét nổ inbox cả đêm. Vậy là giờ đây, họ đã có một người bạn là Á hậu. Vinh dự biết chừng nào. Chị bạn tôi quyết định tài trợ nem thính lá sung Nam Định, món ăn đắt khách của cửa hàng chị, để tôi tổ chức “Thanks Party” thật hoành tráng ở công ty.
Tất nhiên, không phải đến lúc đi thi Hoa hậu thì tôi mới biết rõ hình hài những người bạn của mình. Họ, người 10 năm, người 15 năm, người 18 năm, người 30 năm, mỗi người là một giai đoạn, một mảng màu của cuộc đời tôi. Họ thật khác nhau, mỗi người mỗi nết, và nhiều người trong số họ chẳng giống tôi chút nào từ sở thích tới tính tình. Thật khó phân định tôi thân với ai hơn ai, chỉ biết tôi yêu họ như cách họ yêu tôi. Chúng tôi “thân ai nấy lo” nhưng bất kỳ cơ hội nào có thể chiều nhau thì chiều tới bến. Mà phần đa là những cái chiều dẩm dít dấm dớ cả, cỡ như vụ Á hậu 2 của tôi trở lên.
Sẽ có người bảo tôi: Chẳng qua là đàn đúm vui vẻ nhăng nhố, chứ sâu sắc gì. Tôi muốn nói rằng, thứ tình cảm sâu sắc nhất luôn biểu hiện từ những điều phù phiếm ấy. Đàn bà phù phiếm mà. Ghét nhau cũng vì phù phiếm mà yêu nhau cũng vì phù phiếm. Hoặc là họ cạch mặt bạn ra nếu họ ghét, hoặc là họ giúp bạn được phù phiếm tột đỉnh nếu họ yêu. Tôi và các bạn mình thuộc trường hợp thứ 2. Và thường thì, sau mỗi lần họ chiều tôi như thế, họ sẽ mắng vốn vào mặt tôi rằng: “Đúng là đồ đàn bà”.
Nhóm chúng tôi không có ai là lesbian, nên không có tình ái, chỉ có TÌNH BẠN. Như mọi đám bạn đàn bà khác, chúng tôi cũng giận hờn, cũng tranh cãi, cũng sỉ vả nhau. Đôi khi chỉ vì một người ghét cay ghét đắng Song Hye Kyo còn một người xem Song Hye Kyo là chân ái. Cũng có khi vì một chuyện ất ơ nào đó mà cấm khẩu với nhau cả tuần trời.
Nhưng lũ chúng tôi đã qua thời giận chồng mất ngủ chứ không thể nào thản nhiên khi giận bạn. Dò thái độ thấy căng quá thì vứt bỏ cả cái thể diện mà nhắn tin một cách hèn hạ rằng: “Thế quái nào 7 ngày nay bị táo bón, liệu có phải do quá nhiều thứ ấm ách trong lòng không?”. Chỉ cần có vậy, hôm sau chúng tôi lại chúi đầu rí rích với nhau ở quán trà đá nơi góc phố thân quen.
Không phải lúc nào chúng tôi cũng dính nhau như thế. Nhiều bận quay cuồng với công việc, gia đình, chồng con, ngẩng mặt lên nhìn điện thoại mới nhớ ra cũng phải 2-3 tháng nay không gặp bạn. Vội inbox hỏi: “Còn sống hay đã chết?”, bạn đáp: “Vẫn thở”. Thế là yên tâm còn gặp lại nhau. Cả tôi và bạn, không ai cần kéo dài câu chuyện.
Người ta bảo đàn bà gặp nhau để buôn, chơi với nhau để nói cho sướng mồm. Vậy thì tình bạn đàn bà ấy dễ “toang” cũng phải. Đám chúng tôi có những ngày gặp nhau để nói như lên đồng, và cũng có ngày gặp nhau chỉ để ngồi cạnh nhau mỗi thằng một điện thoại trong tay. Đám chúng tôi có những chuyến đi chỉ nằm dài trên đồi cỏ mênh mông hay bãi cát vắng người lại qua, không ai nói với ai câu gì, phổi ai người ấy thở, hoàn toàn yên tĩnh và tự do.
Có những khi tôi đau khổ quá, nửa đêm gọi cho bạn chỉ để thỏa mãn nhu cầu được khóc cho ai đó nghe. Tôi khóc ồ ồ, tức tưởi cả vài chục phút đồng hồ. Bạn giữ máy, không nói lời nào, không truy vấn tôi có chuyện gì. Khóc cho đã, tôi bảo “thôi cúp máy đây”, bạn bảo “ừ, mai trà đá nhé!”.
Có những khi bạn bảo muốn chết, tôi hỏi bạn muốn chết như thế nào, của nả giấu ở đâu, con cái gửi cho ai, để tôi còn biết đường chuẩn bị. Bạn bảo phức tạp thế thì thôi, sống cho đơn giản.
Chúng tôi cứ thế, không có thói quen phải tìm cho ra nhẽ nguyên nhân người này khóc giữa đêm khuya hay người kia bỗng dưng muốn chết. Nếu cần nói thì tự mỗi người sẽ nói. Chúng tôi không cố gắng để hiểu tường tận từng ngóc ngách đời nhau. Chúng tôi cũng không giúp nhau suy nghĩ tích cực. Thay vào đó còn giục nhau bỏ chồng như giục nhau giảm cân.
Đám chúng tôi có người xinh có người xấu, có người béo lùn có người cao gầy, có người dư dả có người hết tháng là ráo tiền, có người chức nọ danh kia có người làng nhàng như tôi đây. Dĩ nhiên, chúng tôi phải đồng điệu ở thứ gì đó mới tụ lại với nhau. Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu mà. Nói như các cụ là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Nói như Hương Giang Idol là mây tầng nào gặp mây tầng đó.
Thay vì ghét nhau cái váy, chúng tôi sắm váy đẹp cho nhau. Thay vì ghen nhau vẻ đẹp, chúng tôi ngắm nhau rồi tấm tắc: “Con bạn mình đẹp quá”. Thành ra, áp lực, định kiến, phán xét, so sánh, ghen tị…, tất tần tật những thứ mà người ta hay quy cho tình bạn đàn bà thì chúng tôi đều xa lạ.
Mà kìa, chúng tôi cũng là đàn bà đây.
Lại người ta bảo, chỉ có đàn ông mới chơi với bạn bằng… trái tim, kiểu việc thằng nào thằng ấy làm, nhất mực không phán xét, không can thiệp. Còn đàn bà chơi với bạn toàn dùng não, quan tâm tiểu tiết, săm soi cân nhắc từng hành vi của nhau. Bởi vậy mà đàn ông có thể anh em chí cốt với ông bạn 1 đời vợ 7 đời thiếp, còn đàn bà luôn tránh xa các thể loại tiểu tam, hồ ly giật chồng.
Tôi lại chỉ biết mỉm cười. Thật đáng xấu hổ, lũ chúng tôi đây cũng từng giúp đỡ bạn khi bạn rơi vào cơn say nắng.
Chúng tôi biết nhau sai chứ. Chúng tôi cũng khuyên can, cũng sỉ vả chứ. Nhưng hết nước hết cái vẫn như nước đổ lá khoai thì còn cách nào khác hơn là giúp bạn mình đi đến tận cùng khốn nạn với cái thằng đàn ông khốn nạn kia. Con tim thì mù lòa còn chúng tôi không phải bác sĩ nhãn khoa để giúp bạn mình sáng mắt. Đành để bạn tự chống gậy dò đường lao đi. Nhiệm vụ của chúng tôi là theo sau, thấy bạn ngã thì ra nâng. Chứ nào bạn chịu cho mình cầm tay dẫn lối.
Giả dụ một ngày kia bạn bị đánh ghen bầm dập thì chúng tôi cũng chỉ biết lao vào can. Can không nổi thì chịu đòn cùng, rồi đưa nhau đi cấp cứu, đút cho bạn miếng cháo, thay cho bạn cái băng, mồm chửi bạn ngu.
Chúng tôi đều có bộ não đủ dùng, phân biệt được tốt xấu đúng sai và biết rõ nhau tốt ở đâu, xấu chỗ nào. Nhưng tôi yêu cái tốt của bạn tôi như bạn tôi yêu cái tốt của tôi, và tôi chấp nhận cái xấu của bạn tôi như bạn tôi chấp nhận cái xấu của tôi. Chúng tôi chấp nhận nhau như vốn thế. Không chê nhau yếu đuối, lười nhác, tham tình, hám tiền, mê danh vọng. Không coi thường nhau ăn nhiều, ở bẩn, vô lễ với cha mẹ, thiếu trách nhiệm với xã hội. Nếu chê đã chẳng chơi còn đã chơi thì chẳng chê.
Ở cạnh bạn, tôi cảm thấy tự tin vì không bị chê xấu. Không kể thi thoảng còn được khen xinh. Ở cạnh bạn tôi tự do, thoải mái phô bày cái sai trái, thói hợm hĩnh của mình. Ở cạnh bạn, tôi hiện nguyên hình là chính tôi, đen đúa nhợt nhạt cực đoan bảo thủ sân si mà vẫn được yêu thương. TÌNH BẠN ĐÀN BÀ chính là đám chúng tôi đây, những mụ đàn bà thậm đàn bà, không dám vỗ ngực nhận mình tử tế nhưng luôn tin con bạn mình rất mực tử tế với mình.
Trên mạng xã hội, lâu lâu lại có những những mẩu tin, câu chuyện kiểu hội chị chị em em 10 năm thân ái bỗng toang vì một giai, hoặc nghỉ chơi nhau, cô này đá xoáy cô kia xấu tính… Rồi không ít người nhân tiện đấy mà bĩu môi “Đấy, lũ đàn bà chơi với nhau chẳng chóng thì chầy sẽ toang”, “Bạn thân, thân ai nấy lo”, “Xoen xoét cái mồm”...
Ô hay người ta yêu nhau thề non hẹn biển, đính ước, đám cưới rình rang, của chìm của nổi ràng buộc còn toang được, sá gì chuyện bạn bè của đàn bà? Nhưng chẳng lẽ vì dăm cái chuyện lâu lâu lại toang của thiên hạ mà người ta phải tự khép lòng, phải dặn mình “dùng não” để cân đong tình bạn, bỏ qua cơ hội để có những-người-bạn-đàn-bà? Bởi xét đi xét lại thì điều bất hạnh chẳng phải là mất đi một (vài) cô bạn trong hành trình trưởng thành, mà chính là việc chẳng có người bạn thật sự nào trong đời.