Tâm thư gửi đến những người thứ 3
Hãy cứ yêu đi, đạp lên dư luận, đạp lên pháp luật, đạp lên đạo đức, đạp lên con cái chị, đạp lên vợ con của người đàn ông đó, đạp lên tất cả mà sống cho riêng mình, biết đâu kết cục sẽ...
Gửi chị Thảo trong bài viết "Tâm sự của 2 người thứ 3", chị Phan Ngọc trong bài "Nỗi lòng người vợ hờ" và những người thứ 3 (NT3) khác trong cuộc sống!
Em năm nay chỉ mới 21 tuổi thôi, cuộc sống gia đình nói thật là em chưa trải qua, cũng chưa trải qua cái cảm giác "người trong cuộc" như các chị nên có lẽ các chị sẽ trách em còn thơ dại, chưa hiểu chuyện hay "sau này làm NT3 sẽ hiểu". Nhưng thực sự em rất muốn chia sẻ với các chị. Những bài viết về nỗi lòng của các chị đã giúp mọi người hiểu hơn về suy nghĩ của NT3 để hiểu rằng họ đúng hay họ sai. Em cũng mong các chị đọc bài viết của em để hiểu hơn về nỗi lòng của những đứa con -những người đau đớn nhất chứ không phải bà vợ hay NT3 các chị ạ.
Đọc bài viết của các chị, em vẫn ngầm hiểu rằng các chị nghĩ mình là đúng (nói là "biết mình sai rồi" chẳng qua cho thuận lòng công chúng thôi) bởi vì các chị đều nêu lý do. Khi đã tự biện cho mình 1 lý do để vin vào thì con người sẽ lấy đó làm cớ để tiếp tục và không bao giờ dừng lại. Còn em cũng biết nhiều NT3, họ hiểu rằng lỗi ở bản thân họ, họ biết rằng họ cần làm những điều đúng đắn chứ không thể sai trái hơn. Dù vẫn yêu nhưng họ đã chủ động tìm lại hướng đi đúng đắn và tìm cho mình một cuộc sống thanh thản trong tâm hồn chứ không chạy theo bản năng để rồi mâu thuẫn giữa lạc thú và lương tâm nữa.
Em biết, NT3 cũng như bao người khác họ có quyền yêu, có quyền mưu cầu hạnh phúc, có quyền thỏa mãn hạnh phúc cá nhân. Nhưng các chị ơi, các chị khác những người bình thường ở 1 điều - đó là khi các chị đang thỏa mãn, đang hạnh phúc thì ở đâu đó có những người đang đau đớn đang khóc vì các chị. Có bao giờ các chị nghĩ rằng các chị đang chà đạp lên người khác, đang gây tổn thương cho người khác 1 cách đau đớn không?
Có thể các chị đang nghĩ đến những người vợ? Ừ thì rằng họ không biết giữ chồng, không biết giữ lửa hạnh phúc gia đình, không biết giữ người đàn ông của mình và không hoàn hảo bằng các chị nên họ đáng bị như vậy. Nhưng các chị ơi, vậy những đứa con của người đàn ông mà các chị đang yêu thương thì sao? Chúng có đáng bị tổn thương không? Tội lỗi của chúng là gì mà khi sinh ra phải gánh chịu nỗi đau đó - nỗi đau bị phản bội và lừa dối bởi chính người cha, người mẹ mà chúng yêu thương, thần tượng? Tội của chúng là khi sinh ra đã đầu thai nhầm làm con người đàn ông mà các chị luôn nghĩ là tốt đẹp, chân thành?
Những đứa con đáng thương hơn cả người vợ vì những người vợ còn có thể thù hận, chửi rủa đôi nhân tình ấy. Nhưng những đứa con thì sao có thể tỏ thái độ với người cha ruột rà máu mủ của mình. Chúng là phận con cháu, không có tiếng nói, không được phán xét vì "chưa hiểu chuyện người lớn". Chúng chỉ gặm nỗi đau đớn, thu mình lại với thế giới màu xám. Chúng chưa hiểu chuyện để phân tích rạch ròi mà chỉ cảm thấy "bố không còn thương con nữa", "bố là kẻ lừa đảo", " bố làm mẹ lúc nào cũng buồn phiền, khóc lóc", "bố mẹ không còn thương nhau nữa", "mình đã không còn gia đình nữa"... Vậy khi sống trong môi trường như thế, chúng còn có thể phát triển bình thường không hả các chị? Hay để những đứa con riêng của chồng phải tự kỷ, phát điên thì các chị vẫn hạnh phúc bên "tình yêu đích thực" của mình?
Khi em học cấp 2, em nhận được tin bố em có bồ và có con riêng. Nói thật là em rất sốc. Từ một học sinh giỏi học lớp chọn của trường chuyên, em đã tụt dốc không phanh và trở thành học sinh trung bình. Vì lúc đó em rất sợ đối diện với cuộc sống. Bố mẹ vẫn quan tâm và thái độ bình thường trước mặt em. Nhưng làm sao giấu em được những tiếng thở dài, ánh mắt hờ hững và những lời đồn đại bên ngoài. Em im lặng không hề nói gì. Bố mẹ tưởng rằng em không biết, không quan tâm, họ vẫn mải miết với thế giới của người lớn mà không biết rằng em thờ ơ như vậy là vì quá sợ đối mặt với cuộc sống.
Em sợ phải nghĩ đến chuyện bố là một kẻ xấu xa- giống như những kẻ ngoại tình trong những bộ phim tâm lý phức tạp trên tivi. Để không phải nghĩ nữa, em vùi đầu vào truyện tranh, vào game, vào thế giới ảo để chạy trốn một sự thật rằng: gia đình em đã bị tan vỡ (Em còn biết một đứa bạn em vì bố mẹ bồ bịch mà lao vào ma túy để quên đời nữa). Em sợ phải nghĩ đến điều đó để rồi ngày không ăn, đêm không ngủ. Những lúc ngủ em toàn mơ thấy rằng bố đang hú hí với bồ và khóc nức nở để rồi phải thức dậy trong đêm.
Đối với những đứa trẻ, chúng chưa biết đến yêu đương trai gái, cũng chưa có mối quan tâm về sự nghiệp hay quan hệ xã hội để cân bằng cho tâm lý của mình. Cái chúng có duy nhất là gia đình và tình thương. Nhưng cái duy nhất đó cũng bị các chị cướp mất. Tại sao các chị lại giành giật niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó với một đứa trẻ? Các chị có người đàn ông mình yêu, không phải chịu đau đớn nhưng còn những đứa trẻ thì sao?
Các chị cũng đừng nghĩ rằng: để người đàn ông thực hiện trách nhiệm với gia đình, vẫn yêu thương con cái là OK. Các chị ơi, đối với trẻ con, tình thương không thể đánh đổi bằng vật chất đâu. Nếu như chỉ cần vứt tiền cho con, cho ăn học chơi bời đầy đủ thì có lẽ các "thiếu gia" nhà giàu đã không đổ đốn và tệ nạn như vậy. Cái chúng cần là tình yêu và niềm tin thực sự.
Bố em vẫn trách nhiệm đầy đủ với em, vẫn quan tâm và yêu thương em như trước. Nhưng chỉ khác rằng em đã thay đổi cách nhìn về bố. Khi niềm tin đã mất thì chẳng còn gì cả. Thậm chí em còn ghê tởm cả đồng tiền của bố cho em. Em cay đắng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ cứ kiếm được tiền là muốn bồ bịch, muốn làm gì cũng được sao?". Em thấy bố giả tạo lắm. Mặc dù em vẫn yêu thương và thể hiện thái độ tôn trọng nhưng trong lòng thì hình tượng của một người bố hoàn toàn sụp đổ. Dù bố có đối xử tốt ra sao, mua nhiều thứ như thế nào thì đối với em thì bố vẫn là người không tốt.
Từ đó, em có một thế giới riêng mà bố mẹ không bao giờ bước vào được. Bố vẫn nghĩ rằng em sẽ hiểu chuyện, vẫn tôn trọng bố vì dù sao cũng cùng máu mủ ruột rà. Nhưng xin lỗi là không! Thỉnh thoảng bố vẫn khéo léo dò ý hỏi em rằng em nghĩ thế nào về bố. Nhưng chưa bao giờ em tỏ ý không vui hay thái độ gì cả. Tất cả chỉ là 1 mặt hồ lạnh băng. Em chỉ trả lời qua quýt : "Thì bố đẹp trai, có trách nhiệm..." rồi lỉnh đi mất. Tuyệt nhiên không muốn bố biết một sự thật rằng: Bố chẳng phải là một người cha tuyệt vời trong mắt em. Có thời điểm em hay rạch cổ tay "cho vui" - theo như định nghĩa của em lúc đó- mà bố mẹ cũng không biết. Em không hề có ý định tự tử đâu những chẳng hiểu sao có những thời điểm em muốn làm 1 cái gì đó điên rồ để kiếm một niềm vui và sự lãng quên thực tại. Sau này, đến khi em đọc mạng thấy người ta bảo đó là "hành xác", em cũng tự thấy mình điên điên và hơi bệnh hoạn nên cũng dừng trò này lại.
Còn về NT3 của bố, em cảm thấy hận đến tận xương tủy. Có những hoàn cảnh bắt buộc phải gặp mặt cô ta, em cũng bình thường vì không muốn làm bố và mọi người khó xử. Nhưng trong lòng thì muốn lao đến xỉ vả bằng mọi thứ ngôn ngữ, muốn xông vào "thay mặt mẹ" giựt tóc, đánh đập. Và nói thật có thời điểm em còn dự định sẽ giết cô ta và sau đó sẽ tự tử hoặc vào tù cũng được - miễn sao cô ta phải trả giá vì đã đánh cắp tuổi thơ của em, đã hủy hoại hạnh phúc của mẹ em. Nhưng sau đó nhìn mẹ, tự soi gương nhìn mình lại thấy loại người đó chẳng xứng đáng để em phải đánh đổi cả cuộc đời.
Thà rằng bố mẹ li dị nhau có lẽ em sẽ "thà một lần đau" thì sẽ dễ chịu hơn... Nhưng đằng này bố mẹ vẫn diễn cảnh "1 ông 2 bà". NT3 đó vẫn tồn tại và lẩn trong góc khuất của gia đình em khiến em sống không có 1 ngày vui vẻ. Bố mẹ em dù sao cũng đến với nhau vì tình yêu khi bố em chỉ là 1 công nhân quèn. Giờ còn nghĩa vợ chồng nên chắc chắn không bỏ nhau được. Nhưng NT3 đó cũng chẳng chịu từ bỏ vì dù sao bố em giờ đã quyền cao chức trọng, bố giúp cho anh em họ hàng của cô ta có công ăn việc làm và quan trọng hơn là có con với bố em- lại là 1 thằng con trai hẳn hoi.
Bố em mặc nhiên cho cô ta 1 danh phận "vợ 2". Tức là cũng đưa về quê quán và được họ hàng, ông bà nội chấp nhận mối quan hệ này. (Vì bố em là người có chức quyền nhất trong họ nên chẳng ai dám phản đối). Lúc đó, em đã đau đớn kinh khủng. Kinh tởm 2 con người đó.
Khi mẹ em đẻ bé thứ 2 thì cô ta cũng tìm cách và đẻ thêm một bé gái nữa trong năm nay. Em cười khẩy nói với bố: "Bố cứ đẻ nhiều làm gì. Càng nhiều con cái thì sau nó lớn lên, nó hiểu chuyện thì nó lại khổ vì bố mẹ nó thôi". Và em nói với cô ta: "Cháu mừng vì cô đẻ được em gái. Sau này nó cũng như cô đi cướp chồng người, cả đời không được làm vợ hoặc bị cướp chồng. Đời có nhân có quả mà". Bố em tái mặt và cho rằng em láo. Nói thật là những lời nói đó là quá nhẹ so với những gì mà tuổi thơ của em phải chịu đựng rồi.
Con riêng của bố thì cũng chẳng vui vẻ gì. Mỗi lần về quê, bố em lại đưa cả nhà em và con riêng đi. Trông nó có vẻ không thích mẹ em và lầm lì, ít nói. Hầu như tối nào mà bố ở nhà em là nó lại gọi điện hỏi "Sao bố không về?". Dù NT3 em hận nhưng chẳng hiểu sao con của cô ta em lại thấy thương. Có lẽ vì em cảm thấy sự giống nhau giữa 2 chị em. Em hiểu cảm giác không muốn chia sẻ gia đình mình của nó. Nó cũng cần 1 gia đình trọn vẹn nhưng đáng buồn là bố em và NT3 đó không bao giờ làm được khi vẫn còn sự tồn tại của mẹ con em: tồn tại sự vắng bóng vào mỗi buổi tối của bố. Bố em thường bảo nó rất khó hiểu và tính tình kỳ quặc. Nhưng em hiểu. Em tin rằng nó cũng không hề vui khi mẹ nó là NT3-người mà bị cả xã hội lên án, bị mang tiếng là "con hoang", liệu có thể phát triển bình thường được không?
Còn chị Thảo ạ, chị cũng có một đứa con riêng. Có thể gia đình chị không hạnh phúc nhưng không có nghĩa là khi chị lừa dối con thì nó sẽ thoải mái khi biết được sự thật. Kể cả nó có thông cảm cho chị. Nhưng khi lên những diễn đàn, khi đọc báo chí, khi đối diện với xã hội, liệu nó có nghĩ rằng chị đang đúng? Nó có còn tôn trọng chị? Nó sẽ vẫn coi chị là mẹ nhưng nó sẽ mất niềm tin và chị không còn là một người mẹ tuyệt vời trong mắt nó. Liệu sau này chị sẽ dạy thế nào về cuộc sống gia đình với nó? Nếu nó yêu người có vợ thì chị sẽ khuyên thế nào? "Con ơi đừng như mẹ". Nó bảo "Mẹ còn không điều khiển được trái tim sao nói con" thì lúc đó chị nghĩ sao? Người ta có câu "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước" mà...
Phải, con người ta có thể hết mình vì tình yêu. Nhưng một tình yêu đánh đổi tình yêu bằng lương tâm,đạo đức con người có đáng không hả các chị? Một tình yêu bị phê phán, bị coi là tội lỗi thì nó không còn xứng đáng nữa. Chỉ là thứ nhục dục tầm thường mà thôi. Vì tình yêu đẹp sẽ khiến con người tốt đẹp hơn chứ không phải trở thành những kẻ dối trá, tham lam như vậy.
Thêm nữa, từ nay em mong các chị đừng bao giờ nói những câu: "Sau này các bạn ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới hiểu được" hoặc có ai phản ứng thì các chị đoán già đoán non rằng sau này họ cũng trở thành NT3 thì mới hiểu. Em chỉ nói 1 câu, người đạo đức và người vô liêm sỉ khác nhau ở chỗ hành động. Người có đạo đức thì sẽ không tự đặt mình vào hoàn cảnh là NT3 đâu nên các chị đừng nghĩ rằng ai cũng như mình, ai cũng chạy theo bản năng và dục vọng để quên đi phần "người" - phần có đạo đức, lí trí và lương tâm.
Nếu các chị yêu thương người đàn ông đó thật lòng thì xin đừng làm NT3. Hoặc dứt khoát chia tay, hoặc dứt khoát đề nghị người đàn ông đó ly hôn để tránh gây tổn thương lâu dài cho cả 2 bên, cho những đứa con phải chịu đựng một cuộc sống với những kẻ giả dối.
Cuối cùng, có một số độc giả comment rằng: "Hãy cứ yêu đi. Đạp lên dư luận mà sống!". Vâng, em chỉ xin bổ sung thêm một chút: "Hãy cứ yêu đi. Đạp lên dư luận, đạp lên pháp luật, đạp lên đạo đức, đạp lên con cái chị, đạp lên vợ con của người đàn ông đó, đạp lên tất cả mà sống cho riêng mình". Biết đâu kết cục của các chị sẽ tốt đẹp và may mắn hơn những NT3 khác thì sao?
Đọc bài viết của các chị, em vẫn ngầm hiểu rằng các chị nghĩ mình là đúng (nói là "biết mình sai rồi" chẳng qua cho thuận lòng công chúng thôi) bởi vì các chị đều nêu lý do. Khi đã tự biện cho mình 1 lý do để vin vào thì con người sẽ lấy đó làm cớ để tiếp tục và không bao giờ dừng lại. Còn em cũng biết nhiều NT3, họ hiểu rằng lỗi ở bản thân họ, họ biết rằng họ cần làm những điều đúng đắn chứ không thể sai trái hơn. Dù vẫn yêu nhưng họ đã chủ động tìm lại hướng đi đúng đắn và tìm cho mình một cuộc sống thanh thản trong tâm hồn chứ không chạy theo bản năng để rồi mâu thuẫn giữa lạc thú và lương tâm nữa.
Có thể các chị đang nghĩ đến những người vợ? Ừ thì rằng họ không biết giữ chồng, không biết giữ lửa hạnh phúc gia đình, không biết giữ người đàn ông của mình và không hoàn hảo bằng các chị nên họ đáng bị như vậy. Nhưng các chị ơi, vậy những đứa con của người đàn ông mà các chị đang yêu thương thì sao? Chúng có đáng bị tổn thương không? Tội lỗi của chúng là gì mà khi sinh ra phải gánh chịu nỗi đau đó - nỗi đau bị phản bội và lừa dối bởi chính người cha, người mẹ mà chúng yêu thương, thần tượng? Tội của chúng là khi sinh ra đã đầu thai nhầm làm con người đàn ông mà các chị luôn nghĩ là tốt đẹp, chân thành?
Những đứa con đáng thương hơn cả người vợ vì những người vợ còn có thể thù hận, chửi rủa đôi nhân tình ấy. Nhưng những đứa con thì sao có thể tỏ thái độ với người cha ruột rà máu mủ của mình. Chúng là phận con cháu, không có tiếng nói, không được phán xét vì "chưa hiểu chuyện người lớn". Chúng chỉ gặm nỗi đau đớn, thu mình lại với thế giới màu xám. Chúng chưa hiểu chuyện để phân tích rạch ròi mà chỉ cảm thấy "bố không còn thương con nữa", "bố là kẻ lừa đảo", " bố làm mẹ lúc nào cũng buồn phiền, khóc lóc", "bố mẹ không còn thương nhau nữa", "mình đã không còn gia đình nữa"... Vậy khi sống trong môi trường như thế, chúng còn có thể phát triển bình thường không hả các chị? Hay để những đứa con riêng của chồng phải tự kỷ, phát điên thì các chị vẫn hạnh phúc bên "tình yêu đích thực" của mình?
Khi em học cấp 2, em nhận được tin bố em có bồ và có con riêng. Nói thật là em rất sốc. Từ một học sinh giỏi học lớp chọn của trường chuyên, em đã tụt dốc không phanh và trở thành học sinh trung bình. Vì lúc đó em rất sợ đối diện với cuộc sống. Bố mẹ vẫn quan tâm và thái độ bình thường trước mặt em. Nhưng làm sao giấu em được những tiếng thở dài, ánh mắt hờ hững và những lời đồn đại bên ngoài. Em im lặng không hề nói gì. Bố mẹ tưởng rằng em không biết, không quan tâm, họ vẫn mải miết với thế giới của người lớn mà không biết rằng em thờ ơ như vậy là vì quá sợ đối mặt với cuộc sống.
Em sợ phải nghĩ đến chuyện bố là một kẻ xấu xa- giống như những kẻ ngoại tình trong những bộ phim tâm lý phức tạp trên tivi. Để không phải nghĩ nữa, em vùi đầu vào truyện tranh, vào game, vào thế giới ảo để chạy trốn một sự thật rằng: gia đình em đã bị tan vỡ (Em còn biết một đứa bạn em vì bố mẹ bồ bịch mà lao vào ma túy để quên đời nữa). Em sợ phải nghĩ đến điều đó để rồi ngày không ăn, đêm không ngủ. Những lúc ngủ em toàn mơ thấy rằng bố đang hú hí với bồ và khóc nức nở để rồi phải thức dậy trong đêm.
Đối với những đứa trẻ, chúng chưa biết đến yêu đương trai gái, cũng chưa có mối quan tâm về sự nghiệp hay quan hệ xã hội để cân bằng cho tâm lý của mình. Cái chúng có duy nhất là gia đình và tình thương. Nhưng cái duy nhất đó cũng bị các chị cướp mất. Tại sao các chị lại giành giật niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó với một đứa trẻ? Các chị có người đàn ông mình yêu, không phải chịu đau đớn nhưng còn những đứa trẻ thì sao?
Các chị cũng đừng nghĩ rằng: để người đàn ông thực hiện trách nhiệm với gia đình, vẫn yêu thương con cái là OK. Các chị ơi, đối với trẻ con, tình thương không thể đánh đổi bằng vật chất đâu. Nếu như chỉ cần vứt tiền cho con, cho ăn học chơi bời đầy đủ thì có lẽ các "thiếu gia" nhà giàu đã không đổ đốn và tệ nạn như vậy. Cái chúng cần là tình yêu và niềm tin thực sự.
Bố em vẫn trách nhiệm đầy đủ với em, vẫn quan tâm và yêu thương em như trước. Nhưng chỉ khác rằng em đã thay đổi cách nhìn về bố. Khi niềm tin đã mất thì chẳng còn gì cả. Thậm chí em còn ghê tởm cả đồng tiền của bố cho em. Em cay đắng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ cứ kiếm được tiền là muốn bồ bịch, muốn làm gì cũng được sao?". Em thấy bố giả tạo lắm. Mặc dù em vẫn yêu thương và thể hiện thái độ tôn trọng nhưng trong lòng thì hình tượng của một người bố hoàn toàn sụp đổ. Dù bố có đối xử tốt ra sao, mua nhiều thứ như thế nào thì đối với em thì bố vẫn là người không tốt.
Từ đó, em có một thế giới riêng mà bố mẹ không bao giờ bước vào được. Bố vẫn nghĩ rằng em sẽ hiểu chuyện, vẫn tôn trọng bố vì dù sao cũng cùng máu mủ ruột rà. Nhưng xin lỗi là không! Thỉnh thoảng bố vẫn khéo léo dò ý hỏi em rằng em nghĩ thế nào về bố. Nhưng chưa bao giờ em tỏ ý không vui hay thái độ gì cả. Tất cả chỉ là 1 mặt hồ lạnh băng. Em chỉ trả lời qua quýt : "Thì bố đẹp trai, có trách nhiệm..." rồi lỉnh đi mất. Tuyệt nhiên không muốn bố biết một sự thật rằng: Bố chẳng phải là một người cha tuyệt vời trong mắt em. Có thời điểm em hay rạch cổ tay "cho vui" - theo như định nghĩa của em lúc đó- mà bố mẹ cũng không biết. Em không hề có ý định tự tử đâu những chẳng hiểu sao có những thời điểm em muốn làm 1 cái gì đó điên rồ để kiếm một niềm vui và sự lãng quên thực tại. Sau này, đến khi em đọc mạng thấy người ta bảo đó là "hành xác", em cũng tự thấy mình điên điên và hơi bệnh hoạn nên cũng dừng trò này lại.
Còn về NT3 của bố, em cảm thấy hận đến tận xương tủy. Có những hoàn cảnh bắt buộc phải gặp mặt cô ta, em cũng bình thường vì không muốn làm bố và mọi người khó xử. Nhưng trong lòng thì muốn lao đến xỉ vả bằng mọi thứ ngôn ngữ, muốn xông vào "thay mặt mẹ" giựt tóc, đánh đập. Và nói thật có thời điểm em còn dự định sẽ giết cô ta và sau đó sẽ tự tử hoặc vào tù cũng được - miễn sao cô ta phải trả giá vì đã đánh cắp tuổi thơ của em, đã hủy hoại hạnh phúc của mẹ em. Nhưng sau đó nhìn mẹ, tự soi gương nhìn mình lại thấy loại người đó chẳng xứng đáng để em phải đánh đổi cả cuộc đời.
Thà rằng bố mẹ li dị nhau có lẽ em sẽ "thà một lần đau" thì sẽ dễ chịu hơn... Nhưng đằng này bố mẹ vẫn diễn cảnh "1 ông 2 bà". NT3 đó vẫn tồn tại và lẩn trong góc khuất của gia đình em khiến em sống không có 1 ngày vui vẻ. Bố mẹ em dù sao cũng đến với nhau vì tình yêu khi bố em chỉ là 1 công nhân quèn. Giờ còn nghĩa vợ chồng nên chắc chắn không bỏ nhau được. Nhưng NT3 đó cũng chẳng chịu từ bỏ vì dù sao bố em giờ đã quyền cao chức trọng, bố giúp cho anh em họ hàng của cô ta có công ăn việc làm và quan trọng hơn là có con với bố em- lại là 1 thằng con trai hẳn hoi.
Bố em mặc nhiên cho cô ta 1 danh phận "vợ 2". Tức là cũng đưa về quê quán và được họ hàng, ông bà nội chấp nhận mối quan hệ này. (Vì bố em là người có chức quyền nhất trong họ nên chẳng ai dám phản đối). Lúc đó, em đã đau đớn kinh khủng. Kinh tởm 2 con người đó.
Khi mẹ em đẻ bé thứ 2 thì cô ta cũng tìm cách và đẻ thêm một bé gái nữa trong năm nay. Em cười khẩy nói với bố: "Bố cứ đẻ nhiều làm gì. Càng nhiều con cái thì sau nó lớn lên, nó hiểu chuyện thì nó lại khổ vì bố mẹ nó thôi". Và em nói với cô ta: "Cháu mừng vì cô đẻ được em gái. Sau này nó cũng như cô đi cướp chồng người, cả đời không được làm vợ hoặc bị cướp chồng. Đời có nhân có quả mà". Bố em tái mặt và cho rằng em láo. Nói thật là những lời nói đó là quá nhẹ so với những gì mà tuổi thơ của em phải chịu đựng rồi.
Con riêng của bố thì cũng chẳng vui vẻ gì. Mỗi lần về quê, bố em lại đưa cả nhà em và con riêng đi. Trông nó có vẻ không thích mẹ em và lầm lì, ít nói. Hầu như tối nào mà bố ở nhà em là nó lại gọi điện hỏi "Sao bố không về?". Dù NT3 em hận nhưng chẳng hiểu sao con của cô ta em lại thấy thương. Có lẽ vì em cảm thấy sự giống nhau giữa 2 chị em. Em hiểu cảm giác không muốn chia sẻ gia đình mình của nó. Nó cũng cần 1 gia đình trọn vẹn nhưng đáng buồn là bố em và NT3 đó không bao giờ làm được khi vẫn còn sự tồn tại của mẹ con em: tồn tại sự vắng bóng vào mỗi buổi tối của bố. Bố em thường bảo nó rất khó hiểu và tính tình kỳ quặc. Nhưng em hiểu. Em tin rằng nó cũng không hề vui khi mẹ nó là NT3-người mà bị cả xã hội lên án, bị mang tiếng là "con hoang", liệu có thể phát triển bình thường được không?
Còn chị Thảo ạ, chị cũng có một đứa con riêng. Có thể gia đình chị không hạnh phúc nhưng không có nghĩa là khi chị lừa dối con thì nó sẽ thoải mái khi biết được sự thật. Kể cả nó có thông cảm cho chị. Nhưng khi lên những diễn đàn, khi đọc báo chí, khi đối diện với xã hội, liệu nó có nghĩ rằng chị đang đúng? Nó có còn tôn trọng chị? Nó sẽ vẫn coi chị là mẹ nhưng nó sẽ mất niềm tin và chị không còn là một người mẹ tuyệt vời trong mắt nó. Liệu sau này chị sẽ dạy thế nào về cuộc sống gia đình với nó? Nếu nó yêu người có vợ thì chị sẽ khuyên thế nào? "Con ơi đừng như mẹ". Nó bảo "Mẹ còn không điều khiển được trái tim sao nói con" thì lúc đó chị nghĩ sao? Người ta có câu "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước" mà...
Phải, con người ta có thể hết mình vì tình yêu. Nhưng một tình yêu đánh đổi tình yêu bằng lương tâm,đạo đức con người có đáng không hả các chị? Một tình yêu bị phê phán, bị coi là tội lỗi thì nó không còn xứng đáng nữa. Chỉ là thứ nhục dục tầm thường mà thôi. Vì tình yêu đẹp sẽ khiến con người tốt đẹp hơn chứ không phải trở thành những kẻ dối trá, tham lam như vậy.
Thêm nữa, từ nay em mong các chị đừng bao giờ nói những câu: "Sau này các bạn ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới hiểu được" hoặc có ai phản ứng thì các chị đoán già đoán non rằng sau này họ cũng trở thành NT3 thì mới hiểu. Em chỉ nói 1 câu, người đạo đức và người vô liêm sỉ khác nhau ở chỗ hành động. Người có đạo đức thì sẽ không tự đặt mình vào hoàn cảnh là NT3 đâu nên các chị đừng nghĩ rằng ai cũng như mình, ai cũng chạy theo bản năng và dục vọng để quên đi phần "người" - phần có đạo đức, lí trí và lương tâm.
Nếu các chị yêu thương người đàn ông đó thật lòng thì xin đừng làm NT3. Hoặc dứt khoát chia tay, hoặc dứt khoát đề nghị người đàn ông đó ly hôn để tránh gây tổn thương lâu dài cho cả 2 bên, cho những đứa con phải chịu đựng một cuộc sống với những kẻ giả dối.
Cuối cùng, có một số độc giả comment rằng: "Hãy cứ yêu đi. Đạp lên dư luận mà sống!". Vâng, em chỉ xin bổ sung thêm một chút: "Hãy cứ yêu đi. Đạp lên dư luận, đạp lên pháp luật, đạp lên đạo đức, đạp lên con cái chị, đạp lên vợ con của người đàn ông đó, đạp lên tất cả mà sống cho riêng mình". Biết đâu kết cục của các chị sẽ tốt đẹp và may mắn hơn những NT3 khác thì sao?