Tối hôm đó, tôi quyết định phải nói chuyện rõ ràng với ông nhưng tôi không muốn làm ông tự ái.
Mọi thứ suôn sẻ… cho đến một buổi sáng.
Tối hôm đó rảnh rỗi tôi mở camera lên xem, lòng bỗng nghẹn lại.
Bà ấy vẫn nhất quyết lắc đầu, ánh mắt vừa kiên định vừa thương cảm.
Buổi tối trước khi về, mẹ chồng nắm tay tôi, bảo để bà suy nghĩ thêm.
Bà nói: “Phụ nữ nghèo là khổ nhất nên phải tự lo đường lui cho mình”.
Tôi thương chúng hơn là giận nhưng tôi cũng sợ cái cảnh lủi thủi này kéo dài thêm.
Tôi chỉ biết im lặng, mấy chuyện gia đình, người ngoài khó mà nói đúng sai.
Thỉnh thoảng, tôi nhìn lên tấm ảnh thờ của vợ, trong lòng cứ thắt lại.
Khi nhận lương hưu tháng tiếp theo, mẹ vẫn nhắc tôi...