Sống với chồng đã từng phản bội

,
Chia sẻ

Bạn không muốn mất người chồng phản bội và dùng mọi cách để anh quay về. Thế nhưng, chấp nhận cuộc sống chung ấy lần nữa không dễ.

Mở cửa vào nhà, Trân đá đôi guốc cao gót vào góc, quẳng cái cặp lên ghế rồi nằm dài trên sa-lông. Tay với chiếc remote ti-vi, chị bật kênh ca nhạc mình yêu thích và hát vang theo nhịp điệu của bài "Telephone". Chị nhắm mắt, duỗi người thư giãn và lớn tiếng gọi con chó cưng.

Đột nhiên, Trân cảm thấy có bàn tay ai lướt nhẹ trên vai. Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Em mới về hả, anh đợi nãy giờ". Chị choàng tỉnh và nhìn thấy anh Linh, chồng mình đang ngồi bên cạnh. Anh định cúi xuống hôn vợ, nhưng chị ngồi bật dậy, nhìn anh ngỡ ngàng.

Bạn không muốn mất người chồng phản bội và dùng mọi cách để anh ấy quay về. Thế nhưng, chấp nhận cuộc sống chung ấy lần nữa không dễ

Lát sau, khi đã bình tĩnh, thấy vẻ mặt đau khổ của chồng. Trân vội chữa ngượng: "Anh làm em giật cả mình. Thôi, em đi tắm rồi mình ăn cơm".

Nói xong, chị chợt nhớ mình đã nấu cơm nước gì đâu, nhưng cũng vội bước lên lầu. Vừa vào phòng, chị khoá trái cửa, trùm chăn, nghe tim mình đập mạnh. Bao nhiêu ký ức như thước phim quay chậm, ùa về trong đầu chị.
 

Anh không yêu em nữa

Một buổi tối cách đây ba tháng, Linh về nhà với mùi rượu nồng nặc. Từ nhiều tháng nay anh thường về trễ và gây gổ với Trân. Đắp khăn ướt lên trán chồng, Trân nghe anh lè nhè gọi tên ai đó, một cái tên phụ nữ. Chị gạt nước mắt, bỏ vào phòng nằm khóc rồi thiếp đi. Đến gần sáng, Linh lay vợ dậy. Anh hít một hơi dài rồi nói: "Anh xin lỗi em, anh có lỗi nhưng... mình chia tay đi".

Trân lặng người, nghẹn lời: "Tại sao? Em đâu có làm gì sai?". "Em không sai, nhưng nói thật với em là anh lỡ thương một cô gái và không thể chia tay cô ấy. Anh không muốn dối gạt em", Linh nói.

Trân im lặng, chị biết ngày này sớm muộn gì cũng đến. Từ lâu chị đã nghe chuyện "mèo mả gà đồng" của Linh với cô sinh viên thực tập trong công ty anh.

Không bằng chứng, lại không muốn mất chồng, Trân cứ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Trân hy vọng đó là tình cảm thoáng qua và Linh sẽ biết quay về con đường "chính đạo", nhưng không ngờ anh lại nói chia tay.

Trân từ chối và bỏ lên lầu. Hôm sau, khi xuống nhà, chị thấy tờ đơn ly hôn đặt trên bàn. Trân lẳng lặng cất vào tủ và nhắn tin cho chồng: "Em không bao giờ để anh rời xa. Em vẫn yêu anh". "Tuỳ em, anh dọn ra ngoài, khi nào em ký xong thì gọi anh nhé. Anh xin lỗi em!", đọc tin nhắn lạnh lùng của Linh, lòng Trân tan nát.

Thế nhưng, Trân quyết không để chồng mình rời xa như thế. Kể từ giây phút đó, cô bắt đầu lên kế hoạch giữ chân anh.
 
Giành lá cờ tình yêu bằng mọi giá

Trân chăm sóc nhan sắc và chưng diện nhiều hơn. Nếu như trước đây, bao nhiêu tiền chị đều dồn cho gia đình, nay chị dành để làm đẹp. Chị ra ngoài giao thiệp và thỉnh thoảng gặp bạn bè hàn huyên. Tin tức về chị được gửi đến Linh ngày càng nhiều: "Dạo này Trân xinh tươi hẳn", "Mày có vợ đẹp, giỏi giang làm tao ghen tỵ quá"...

Trân còn sang nhà thăm nom bố mẹ Linh. Ông bà ngày càng yêu quý chị. Biết con trai có người phụ nữ khác, mẹ Linh bóng gió với con: "Tao chỉ có con dâu là Trân thôi đấy!".
 

Những ngày giỗ chạp, Trân về phụ làm cỗ với vẻ dịu dàng, tươi tắn. Nhiều lần chạm mặt chồng, Trân đều mỉm cười nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng Trân còn mang đến cơ quan những món ăn anh thích với lời nhắn: "Em làm nhiều lắm, anh ăn với em nhé!".

Trong những tháng ngày ấy, chị có dịp gặp gỡ những người đàn ông khác. Chị đã biết sống cho mình thay vì mãi hy sinh cho chồng con như trước. Sự vô tình ban đầu xuất phát từ suy nghĩ: "Phải cho anh ấy thấy mình vẫn vui vẻ, là một người phụ nữ có giá trị". Thế nhưng lâu dần, Trân không biết mình đang xây dựng một lối sống mới: thoải mái, vui vẻ và tự tin.

Một ngày nọ, Linh gọi điện thoại cho Trân và nói: "Em có thể gặp anh được không, anh muốn gặp em".

Hôm đó, Linh nói hết cho Trân nghe về những bực dọc với cô người yêu mới sau một tháng góp gạo thổi cơm chung. Từ đó, Trân luôn đóng vai người lắng nghe anh bằng thái độ dịu dàng nhất. Biết bao lần Trân đã muốn bật khóc. Thế nhưng, chị không muốn công cuộc giành lại chồng của mình thất bại.

Một ngày nọ, khi thời cơ đã chín muồi, cô nhắn tin cho anh: "Em đã ký giấy ly hôn rồi. Anh sang lấy nhé". Nửa tiếng sau, Linh có mặt ở nhà. Khi Trân đưa lá đơn, Linh lập tức xé nát. Anh nói: "Anh không đồng ý. Anh không muốn mất em. Hãy cho anh cơ hội".

Trân không đồng ý ngay. Chị để anh năn nỉ, theo đuổi vợ bằng hoa, quà, tin nhắn và những cuộc điện thoại đầy yêu thương mới xiêu lòng.

Không còn muốn anh quay về

Ngày anh mở lời xin về nhà, Trân chợt thấy lòng hụt hẫng. Chị không vui như đã tưởng. Trong lòng chị chỉ có cảm giác hả hê và nỗi lo sợ mơ hồ. Chị sợ những tháng ngày cặm cụi lo bữa cơm cho chồng, sợ những thú vui thư giãn cuối tuần của mình biến mất vì phải ở nhà đợi anh như ngày xưa. Chị miễn cưỡng đồng ý nhưng lòng đầy hoang mang. Thậm chí ngày anh về, chị cũng quên mất vì bận dự sinh nhật cô bạn trong lớp yoga.
 

Những tháng ngày sống chung sau khi "gương vỡ lại lành" của vợ chồng Trân trở nên khập khiễng, gượng gạo. Trước sự hào hứng của chồng, lòng Trân nguội lạnh. Chị lười về nhà, la cà phố xá cùng bạn bè đến tận chín, mười giờ đêm.

Những người đàn ông mới thường xuyên nhắn tin và quan tâm đến chị. Trân nhận thấy chị thích sự quan tâm của họ hơn cả Linh.

Còn Linh, anh cũng cảm nhận sự thay đổi của vợ. Thế nhưng thay vì bình tĩnh giải quyết, anh chì chiết vợ, cho rằng chị thay đổi và ngoại tình trong tư tưởng. Họ tranh cãi nhiều hơn. Cuối cùng, chính Trân là người viết lá đơn ly hôn, chấp nhận tiếng phản bội để được tự do.

"Tôi không biết mình còn yêu anh ấy không. Chính tôi cũng ngỡ ngàng vì sự lạnh nhạt của mình. Tôi có cảm giác mình chỉ háo thắng, muốn trả thù người phá hoại hạnh phúc gia đình và cho anh một bài học, chứ thực chất ngày anh ra đi, lòng tôi đã không muốn anh quay về", Trân tâm sự.

Nối lại tình xưa thật không dễ

Cảm giác này của Trân dễ dàng bắt gặp ở những phụ nữ có một vị trí trong xã hội nhưng vẫn phải hy sinh cho chồng con. Khoảng thời gian bị bỏ rơi và cố gắng vượt qua mặc cảm "người đàn ông đó không cần mình", cố lấp khoảng trống bằng việc nghĩ cho bản thân khiến họ mở ra một cánh cửa mới. Đó là cuộc sống thoải mái, hưởng thụ mà họ chưa có cơ hội thực hiện.

Sau khi vô tình tìm thấy chính mình trong "công cuộc giành lại chồng", họ chợt "tắt lửa lòng" với người chồng đã phản bội. Họ không muốn thay đổi cuộc sống mới của mình vì người đàn ông ấy nữa.

Theo các chuyên gia tâm lý, ngày xưa, phụ nữ cố níu kéo chồng vì họ lệ thuộc vào người chồng cả về tài chính lẫn tinh thần. Nếu buông người ấy ra, họ không biết dựa vào ai. Họ sợ không tìm được người đàn ông khác vì mang tiếng gái một đời chồng.

Còn phụ nữ ngày nay quá độc lập và có thể tự tìm thấy niềm vui cho bản thân sau khi hôn nhân tan vỡ. Họ không cho phép mình gục ngã nên khó lòng rộng lượng tha thứ cho sự phản bội của người đàn ông.
 

Sự cố gắng giữ gìn hôn nhân của họ chỉ là cảm giác hiếu thắng. Khi đã đạt mục đích, họ không còn thấy hạnh phúc nữa. Nếu tình yêu của họ không đủ mạnh, sâu sắc, người đàn ông không kiên trì chuộc lỗi và cố giữ chân vợ, tan vỡ lần thứ hai là điều tất yếu.

Muốn hàn gắn, cần có sự hợp tác của cả hai. Nếu thấy mình "tắt lửa lòng", bạn cần chia sẻ với chồng, khi còn yêu bạn, anh sẽ dùng mọi cách để chinh phục vợ. Đồng thời, cần có sự thoả thuận: "Chúng ta dẹp bỏ quá khứ để làm lại từ đầu".

Gương đã vỡ làm sao vẹn nguyên như cũ, ít nhiều cũng có những mảnh vỡ không thể tìm thấy. Điều quan trọng là cả hai cùng nhau lấp đầy những khoảng trống ấy.
 
Theo Tiếp thị Gia đình
Chia sẻ