Sau đêm kinh hoàng, tôi nhận thêm cú sốc vì "tối hậu thư" của chồng
Vừa nghe tôi khóc lóc kể lể chuyện đêm qua, chồng tôi đã tái mặt mắng tôi làm hỏng việc. Chưa kịp để tôi kịp trấn tĩnh, anh lại nạt dọa "tối hậu thư"...
Ở tuổi 22, tôi lấy chồng khiến bao người tiếc nuối. Nhưng tôi không hối hận. Chúng tôi đã yêu nhau 2 năm, giờ đến với nhau cũng là điều tất nhiên. Chồng tôi lớn hơn tôi 6 tuổi và làm bên ngành bất động sản. Có thể nói, suốt 2 năm yêu nhau, chính anh đã nuôi tôi suốt 2 năm cuối đại học. Vừa yêu, vừa mang ơn nặng đó nên tôi đã đồng ý lời cầu hôn lãng mạn của anh.
Ngay khi cưới về, cuộc sống của tôi như bước sang một trang mới. Công việc của chồng thăng tiến nhanh chóng, tiền lương hàng tháng rất cao. Rồi anh cùng bạn lập ra một công ty riêng. Với kinh nghiệm lâu năm cùng số vốn lớn, công ty anh làm ăn rất tốt. Chính vì vậy, anh không cho tôi kiếm việc làm mà bảo tôi ở nhà lo nội trợ đợi anh về. Khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi hạnh phúc còn hơn thời yêu nhau.
Chồng tôi tuy vẫn phải tiếp khách hàng nhưng luôn dành thời gian cho vợ. Trưa, anh lái xe về nhà ăn cơm, trò chuyện với vợ cho vợ đỡ buồn. Tối, anh luôn về nhà trước 8 giờ vì sợ tôi cô đơn. Hàng ngày, anh đưa tôi một số tiền lớn để đi chợ, shopping hay về ngoại chơi. Nói chung, có chồng mà cuộc sống của tôi thoải mái còn hơn hồi con gái.
Có chồng mà cuộc sống của tôi thoải mái còn hơn hồi con gái. (Ảnh minh họa)
Cho đến khi công ty của anh làm ăn sa sút và đi đến bờ vực phá sản. Chỉ vì nể nang người quen, cộng với ký hợp đồng ngay tại bàn rượu mà chồng tôi đánh mất tất cả. Chúng tôi phải bán nhà, bán xe, rút hết tiền ngân hàng để trả nợ và chuyển ra ở trọ. Lúc ấy, anh thơ thẩn, suy sụp, tuyệt vọng. Tôi bên cạnh, an ủi động viên anh và tìm mọi cách vực dậy tinh thần cho anh. Cũng may, vợ chồng tôi chưa có con nên cuộc sống không đến mức túng quẫn.
Sau mấy tháng nghỉ ở nhà, anh quyết định vác hồ sơ đi xin việc lại. Đây là một việc không dễ dàng gì với một người từng là sếp như anh. Tôi cũng đòi đi làm nhưng chồng tôi vẫn không cho vì sợ tôi khổ. Tôi biết, anh thương tôi nhiều lắm. Và anh càng làm như vậy, tôi càng thấy mình vô dụng, có lỗi với anh nhiều hơn. Tôi luôn hỏi anh tôi có thể giúp được gì cho anh không? Nếu có thể, dù là việc gì, tôi cũng sẵn lòng. Những khi đó, chồng tôi chỉ ôm tôi rồi thở dài.
Rồi anh cũng xin được vào một công ty nước ngoài. Tuy nhiên, ngày nào đi làm về, anh cũng tỏ vẻ không vui. Tôi gặng hỏi thì anh nói anh bị sếp “đì” chỉ vì trước đây anh cũng từng có công ty riêng. Đã thế, trong công ty cứ luôn bàn tán sau lưng anh về chuyện anh bị phá sản, từ một sếp trở thành một kẻ thất nghiệp suốt mấy tháng. Tôi nghe cũng buồn lắm nhưng không biết làm cách nào để giúp chồng, chỉ có thể chăm sóc anh thật tốt hơn.
Một hôm, anh dẫn một người đàn ông to cao, mặc vest về nhà. Sau khi giới thiệu đó là sếp anh, anh nói tôi chuẩn bị vài món nhậu cho anh giao lưu cùng ông ta. Khi dọn thức ăn lên, tôi cứ thấy người đàn ông đó nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng tôi thấy sợ ánh mắt đó.
Rồi ông ta bắt tôi cùng ngồi bàn và nói chuyện. Suốt cả buổi, ánh mắt ông ta cứ dán chằm chằm vào ngực tôi khiến tôi ngượng ngùng đến mức không dám nhìn thẳng ông ta.
Những ngày sau đó, ông ta đến ngày càng nhiều hơn, thậm chí đến cả vào những lúc không có chồng tôi ở nhà.
Tuần trước, chồng tôi đi ăn cưới thì ông ta lại tới. Tôi bịa chuyện để tế nhị đuổi ông ta về. Chẳng ngờ, ông ta sấn tới, ôm chặt lấy tôi rồi bảo tôi hãy chiều ông ta đêm nay. Hoảng sợ, tôi hất ông ta ra và tát một cái thật mạnh.
Chẳng ngờ, ông ta đùng đùng nổi giận rồi hét lên: “Giả vờ giả vịt cái gì? Vợ chồng cô chẳng tính toán nhau rồi chứ kể. Cô không chiều tôi thì đừng mong tôi rót tiền cho chồng cô mở lại công ty”. Ông ta đi rồi, tôi vẫn không thể tin được vào những lời đó.
Suốt đêm hôm đó, chồng tôi không về. Sáng hôm sau, anh mới thò mặt về nhà. Tôi khóc kể chuyện đêm qua thì chồng tôi tái mặt: “Sao em không chiều ông ta một đêm. Trời ơi, vậy thì mọi việc hỏng hết rồi. Giờ anh gọi cho ông ta, ngủ với ông ta đêm thôi rồi vợ chồng mình sẽ sống sung sướng như ngày xưa. Em giúp anh chuyện này thôi”.
Thấy tôi lắc đầu, anh đưa ra “tối hậu thư”: “Hoặc là em chiều ông ta một đêm, hoặc chia tay, anh đi tìm người giúp được anh. Vậy mà lúc trước em nói bất kể chuyện gì giúp được anh, em đều sẵn lòng. Hóa ra chỉ là lời nói gió bay”.
Nghe những lời đó của người yêu thương mình nhất, tôi điếng người. Ngay hôm đó, tôi đã bỏ về nhà mẹ đẻ vì tức giận và tự ái. Thật không ngờ chồng tôi lại đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy? Nhưng tôi vẫn không nỡ bỏ anh. Giờ tôi phải đối diện với chuyện này thế nào đây?