Sau cái chết của mẹ chồng, tôi ân hận xót xa và bị ám ảnh mà không cách nào chuộc tội được với người đã khuất
Thấy mẹ chồng chỉ suốt ngày chăm con của em gái khiến tôi ghen ăn tức ở nên đã ép bà phải chăm con của mình. Để rồi nhận được cái kết đến hết đời tôi cũng không trả nổi.
Cùng là con thế nhưng mẹ chồng tôi thương vợ chồng cô em lắm, còn với vợ chồng tôi bà không ghét cũng chẳng thương. Có gì ngon mẹ chồng toàn giấu giếm cho con gái và cháu ngoại còn cháu nội bà chẳng bao giờ cho dù là cái kẹo.
Vài lần tôi có nói với chồng về sự bất công bằng đó thì anh ấy bênh mẹ ngay: "Em gái sống gần bố mẹ nên thân thiết hơn là lẽ dĩ nhiên, có vậy mà em cũng ghen được, đàn bà thật lắm chuyện".
Lần này sinh con thứ 3, tôi quyết không nhờ mẹ đẻ ra chăm nữa mà bằng mọi giá phải lôi được mẹ chồng vào cuộc để bà ta có trách nhiệm với cháu nội hơn.
Khi sắp chuẩn bị đi làm, tôi gọi điện cho mẹ chồng ra chăm cháu giúp khoảng 2 năm. Thế nhưng bà từ chối ngay: "Dạo này mẹ sức khỏe yếu không thể chăm được cháu đâu, con cố gắng bảo bà ngoại giúp mẹ được không?".
Đàn bà thật lắm chuyện. (Ảnh minh họa)
Tôi nóng mặt nói: "Hàng tháng vợ chồng con gửi tiền về biếu mẹ thì chẳng bao giờ thấy từ chối. Một tay mẹ chăm hai đứa cháu ngoại, thế mà cháu nội mẹ lại hắt hủi cho bên ngoại. Mẹ thiên vị thế thì sau này về già đừng có trách là con không quan tâm chăm sóc".
Nói xong tôi giận dỗi tắt máy ngay và tất nhiên cuộc đối thoại này sẽ không nói cho chồng biết.
Vài hôm sau tôi định gọi điện nhờ bà ngoại lên chăm cháu thì lại nhận được tin sét đánh. Một người đàn ông gọi cho tôi báo có người thân bị tử vong ở bến xe.
Tôi cho rằng anh ta gọi nhầm vì chồng mình đang đi công tác xa nhà. Nhưng đầu dây bên kia lại nói người tai nạn là một bà già chắc từ quê ra với hành lý cồng kềnh. Nghe đến đây tôi tự nhiên nghĩ đến mẹ chồng, chẳng nhẽ bà ra chăm cháu thật sao.
Chân tay tôi run lẩy bẩy không thể cầm vững tay lái nên phải nhờ taxi đưa đến bến xe. Suốt dọc đường đi tôi chỉ cầu cho đó không phải mẹ chồng.
Thế nhưng đến nơi tôi chết lặng người đi khi mở chiếu ra thấy gương mặt của mẹ chồng tái mét, quần áo dính nhiều vết máu và chiếc giỏ đựng mấy con gà vẫn đang bên cạnh.
Tôi khóc thét lên đau đớn, không có cảm giác sợ mà ôm chặt xác của mẹ chồng, vừa khóc tôi vừa trách mình: "Lỗi tại con, nếu con không ép mẹ ra chăm cháu thì đâu đến cơ sự này". Tôi liên tục lặp đi lặp lại những câu đó để chuộc lỗi với mẹ chồng.
Nếu con không ép mẹ ra chăm cháu thì đâu đến cơ sự này.(Ảnh minh họa)
Khi thấy tôi bình tĩnh hơn người tài xế của xe nói: "Ở trên xe bà ấy đã kêu đang ốm nên người mệt mỏi lắm, bước xuống xe được một lúc bà ấy cắm cúi đi để rồi bị xe ô tô tông vào".
Lời anh tài xế nói khiến tôi càng đau đớn hơn, thì ra mẹ bị ốm mệt thật, tôi đã trách nhầm bà, lại dùng những từ ngữ nặng nề chèn ép bà. Để rồi giờ đây mẹ chồng mang nỗi hận con dâu xuống mồ. Còn tôi thì nợ mẹ chồng lời xin lỗi nhưng có nói cả ngàn lần bà cũng không thấu.
Ngày đưa tang mẹ chồng, có lẽ tôi là người khóc và đau nhiều nhất thậm chí còn hơn cả cô em chồng. Chắc chỉ có mẹ chồng và tôi biết được lý do tôi đau đớn như vậy.
Cứ nghĩ đến cuộc đối thoại cuối cùng với mẹ chồng là tôi lại ân hận xót xa và cảm thấy trĩu nặng trong lòng. Mọi người ơi tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm với người mẹ chồng đã khuất đây?