Sát Tết dương, nhà chồng báo lên chơi 20 người, tôi từ chối khéo đến mức chồng phải thốt lên "Vợ đúng đỉnh"
Và rồi, đúng chiều hôm đó, mẹ chồng gọi điện.
Năm nay, khi thông tin nghỉ Tết dương lịch kéo dài 4 ngày được xác nhận, tôi và chồng gần như quyết định ngay. Đã rất lâu rồi cả nhà chưa đi đâu cùng nhau. Công việc cuốn đi, con cái lớn dần, những chuyến đi cứ bị dời lại hết lần này đến lần khác. Lần này, chúng tôi thống nhất không chần chừ nữa.
Vé được chọn khá kỹ, phù hợp với lịch học của con, lịch nghỉ của hai vợ chồng. Đặt cọc xong, tôi còn thở phào vì cuối cùng cũng làm được một việc cho gia đình nhỏ của mình. Trong đầu tôi khi ấy chỉ nghĩ đến những ngày được ngủ dậy muộn hơn, ăn uống thong thả, không phải vội vã.
Và rồi, đúng chiều hôm đó, mẹ chồng gọi điện.
Giọng bà khá vui, báo rằng bên họ hàng có việc, tiện dịp nghỉ dài nên cả đoàn khoảng 20 người sẽ lên nhà tôi chơi, dự tính đúng mấy ngày Tết dương lịch. Bà nói rất tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên con dâu phải sắp xếp mà không cần hỏi chúng tôi có bận không.
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới không phải là hủy chuyến đi, mà là phản ứng của mẹ chồng. Bà vốn hay suy diễn, lại không mấy thiện cảm với con dâu. Chỉ cần tôi nói không khéo, câu chuyện rất dễ rẽ sang hướng khác: nào là coi nhẹ họ hàng, nào là chỉ biết nhà ngoại, nào là có tiền đi chơi mà không lo tiếp đón.
Tôi xin phép mẹ chồng cho tôi gọi lại sau ít phút. Rồi tôi nói chuyện với chồng rất nhanh, đúng trọng tâm. Tôi nói rõ: chuyến đi này đã đặt cọc, cả nhà mong chờ, nhưng cũng không thể để mẹ buồn. Vấn đề không phải là chọn bên nào, mà là chọn cách nói.
Sau đó, tôi gọi lại cho mẹ chồng. Tôi không nhắc ngay đến việc đi du lịch. Tôi hỏi kỹ lịch trình của đoàn, ai đi, có người già hay trẻ con không, dự tính ăn uống sinh hoạt thế nào. Tôi để bà nói hết, nói đủ, cảm thấy được lắng nghe.
Rồi tôi mới nhẹ nhàng chia sẻ: Chồng tôi đã đặt chuyến đi trước khi biết kế hoạch này, vé đã cọc, hủy sẽ mất nhiều chi phí. Tôi nói rõ tôi rất tiếc nếu không trực tiếp tiếp đón được và tôi không muốn mẹ nghĩ rằng tôi cố tình né tránh.
Quan trọng nhất, tôi không dừng lại ở lời từ chối.
Tôi đề xuất phương án khác: tôi sẽ chuẩn bị sẵn nhà cửa gọn gàng, gửi biếu trước chi phí ăn uống, nhờ người đứng ra tiếp đoàn thay tôi. Nếu mẹ thấy phù hợp, sau chuyến đi tôi sẽ chủ động sắp xếp một buổi khác để mời mọi người lên chơi, không vội vàng, không qua loa.
Cuộc gọi kết thúc không dài, nhưng đủ để tôi thấy giọng mẹ chồng dịu đi. Bà không vui hẳn, nhưng cũng không khó chịu. Quan trọng là bà không có cảm giác bị đặt vào thế đã rồi.
Chuyến du lịch của gia đình tôi vẫn diễn ra đúng kế hoạch. Chắc chắc lúc về tôi sẽ chủ động gọi điện hỏi thăm, gửi quà, không nhắc nhiều đến chuyện cũ.
Chồng tôi nghe chuyện mà chỉ cười tủm tỉm cảm thán: "Vợ đúng là EQ vô cực". Vậy đó, làm dâu không phải lúc nào cũng là nhường hết, nhưng càng không phải là đối đầu. Có những lúc chỉ cần nói chậm hơn một nhịp, nghĩ thêm một tầng, giữ cho người lớn cảm giác được tôn trọng, mình sẽ giữ được cả kế hoạch của bản thân lẫn hòa khí trong gia đình.
Không phải lúc nào khéo léo cũng khiến người khác hài lòng hoàn toàn. Nhưng ít nhất, nó giúp mọi chuyện không đi quá xa và với tôi, như vậy là đủ.