Sang vì vợ
Để Thắng không tự ái vì "vợ cho tiền", lựa lúc chồng đi tắm, Hoa lén để tiền vào cuốn sổ trên bàn làm việc. Nhưng bao lần mở sổ ra Hoa cũng thấy số tiền trước đó còn nguyên...
Do cái tính muốn thể hiện mình và muốn làm giàu nhanh chóng, Thắng hùng hổ lao vào phi vụ làm ăn với một đối tác không đáng tin cậy. Thắng nói sẽ chịu trách nhiệm với công ty trước hợp đồng mà mình kí. Và tất nhiên, sau lần đó Thắng ăn "quả" lừa lớn. Ngoài tờ giấy kí quyết định thôi việc, Thắng còn phải đền bù vài trăm triệu.
Thắng trở nên khó chịu với mọi sự mua sắm, chi tiêu. Anh hằn học với vợ. Hoa phải đi công tác 3 ngày, cô mua đủ thức ăn về để tủ lạnh cho chồng ăn dần trong những ngày cô vắng nhà. Vừa cho đồ ăn vào tủ, Hoa vừa từ tốn dặn chồng: “Anh ơi, thức ăn em đã mua đầy đủ để trong tủ lạnh đây rồi, đến bữa anh cứ bỏ ra mà nấu thôi nhé”.
Thắng ngồi lặng trên ghế sofa, khẽ cười nhếch miệng: “Giờ không có tiền, muốn ăn gì cũng phải đợi người ta mua cho chứ không thì chẳng có cái gì mà bỏ vào mồm nhỉ?”.
Nghe chồng nói Hoa tím tái ruột gan, vừa giận chồng vừa thương chồng. Nhưng cô im lặng vì chẳng biết nói gì để anh có thể thoát khỏi tình trạng này.
Hoa đi siêu thị, nhìn chiếc áo sơ mi màu hồng phấn thật đẹp, cô háo hức mua về tặng chồng. Vừa ướm chiếc áo lên người chồng, Hoa vừa cười nói: “Em nhìn cái áo này nghĩ ngay anh mặc sẽ hợp lắm nên em mua, chà chà, đúng là hợp thật, mỗi tội dạo này anh hơi gầy chứ không thì chồng em đẹp phải biết”.
Thắng hờ hững: “Thất nghiệp thì áo với quần đẹp làm cái gì, đi đến đâu mà mặc đẹp. Tiền kiếm không ra thì đến cái ăn cũng chẳng có chứ lại còn quần quần áo áo cái nỗi gì. Anh chẳng mặc.”
Ngày cưới cô em út của Thắng, trong khi mọi người tíu tít bàn tính mua sắm, Thắng cứ thây kệ mọi chuyện. Trước hôm em gái về nhà chồng, Hoa bàn bạc: “Anh ơi, nhà mình còn có cô út, em thấy mấy anh em trong nhà tính mỗi người cho cô út chỉ vàng làm của hồi môn, vợ chồng mình là cả em tính ngoài cho cô út, mình giúp thêm cho bố mẹ chút ít để làm cỗ. Anh tính thế có được không hả anh?”.
Thắng nói giọng đầy tự ti: “Anh thì làm có tiền mà tính với chả toán. Loại thất nghiệp như anh làm gì có tiếng nói gì trong cái gia đình này nữa”.
Chiều qua, Hoa đi chợ, gặp Tuấn - người bạn đại học của Thắng, sau một hồi nói chuyện, Tuấn đang cần tuyển trưởng phòng kinh doanh nói Hoa về hỏi Thắng có muốn làm không. Hoa mừng ra mặt, những nghĩ đến thái độ của chồng, cô vội cất tiếng nhờ: "Em mà về nói thế nào anh ấy cũng tự ái cho rằng phải nhờ em mới có được công việc lại không đi đâu. Anh cố giúp em, anh điện thoại cho anh ấy hộ em, rồi nói khéo như là anh cần anh ấy giúp mà không hề biết đến việc anh ấy mất việc”.
Sau cuộc gặp gỡ, Tuấn nhận lời, Hoa tranh thủ mua chút đồ rồi tất tả về nhà lo cơm tối. Vừa về tới cổng, Thắng đã tíu tít như trẻ con chạy ra đón vợ: “Em đi chợ lâu thế, em ơi, em có nhớ thằng Tuấn bạn anh hồi Đại học không? Nó lập công ty ở trong Nam, làm ăn phát tài lắm, đợt này nó mở công ty con ngoài Hà Nội, nó vừa điện cho anh khẩn khoản nhờ anh giúp nó nhận chân trưởng phòng kinh doanh. Thứ 2 tuần tới anh đi làm rồi em ạ. À cái áo hồng phấn em mua cho anh em để đâu rồi, em là lại cho anh nhé, để thứ hai anh còn mặc đi làm”.
Hoa nhìn chồng, niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng: “Ôi thế ạ, em chúc mừng anh nhé, chắc tại anh ấy thấy anh có năng lực nên cần anh giúp. Em sẽ là quần áo cho anh ngay đây ạ”.