Sa chân…

Lam Giang,
Chia sẻ

“Cô đoan trang thì đã chẳng chửa trước với tôi”. Hãnh thản nhiên “độp” vào mặt Diệp. Diệp đau đớn vô cùng vì lúc nào chồng giận, cô cũng bị xúc phạm vì trót lỡ “ăn cơm trước kẻng”.

Bất cứ khi nào giữa hai vợ chồng xảy ra bất hòa, xung đột Hãnh đều không ngần ngại đem cái quá khứ chẳng mấy hay ho gì đó ra mà xúc xiểm vợ. Anh vốn có thói quen nói những lời lẽ cay nghiệt với mọi người. Cho dù đó là ai đi chăng nữa, kể cả Diệp – vợ Hãnh.

Diệp và Hãnh lấy nhau đến giờ cũng chừng chục năm rồi. Cuộc hôn nhân đó đến khá vội vàng. Sau những yêu đương một cách nhanh chóng, vồ vập, Diệp là cô dâu khi mang bụng bầu 4 tháng. Hãnh không phải là chàng trai bị cho vào tròng. Để xảy ra cái “sự đã rồi” đó hoàn toàn xuất phát từ cả hai phía.

Ngày ấy, khi biết tin Diệp mang bầu được hơn tháng. Vì xác định yêu thương nhau, sẽ xây dựng gia đình với nhau nên cả Diệp và Hãnh đều quyết định giữ đứa bé lại. Sau đó hai người thưa chuyện với gia đình. Đôi bên đều tác hợp âu cũng vì nghĩ thôi chúng nó yêu quá mà trót lỡ. Một đám cưới nhanh chóng diễn ra. Mấy tháng sau Diệp hạ sinh một bé gái đầu lòng, trắng trẻo, bụ bẫm.
 

Cuộc sống sau hôn nhân của hai vợ chồng không được khấm khá cho lắm. Vì còn trẻ, vừa chân ướt chân ráo đi làm đã có gia đình nên kinh tế của hai vợ chồng eo hẹp. Có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến hai vợ chồng Diệp hay hằn gắt nhau. Nhưng sẽ chẳng quá quan trọng nếu Hãnh chỉ trách cứ hay mắng mỏ vợ thông thường, đằng này, hễ có chuyện là Hãnh cười khẩy, rồi sie nhục chuyện vợ mình đã từng “ăn cơm trước kẻng” với… mình.

Con ốm, đi viện, Hãnh không đưa nổi một đồng nào cho vợ mà còn cùng bạn đi nhậu tới khuya mới về. Diệp buồn lắm, đợi chồng về, nửa đêm mới dám góp ý. Vậy mà Hãnh không cảm thấy trách nhiệm của mình còn lên mặt: “Ừ,tôi chỉ có thế thôi, thế mà ngày trước có đứa yêu tôi đến mức ễnh bụng ra đấy thôi. Giờ lại còn kêu ca phàn nàn nỗi gì”. Nghe chồng nói Diệp ức đến tận cổ, nuốt nước mắt vào trong.

Đã đành là việc đó không tốt đẹp nhưng cũng đâu phải là cái bẫy do Diệp bày ra để buộc Hãnh phải lấy cô. Chuyện đó là hoàn toàn tự nguyện từ hai bên, vốn dĩ “một bàn tay vỗ không kêu”. Vậy mà giờ đây Hãnh nói ráo hoảnh, trơ tráo như thể Diệp là loại đàn bà hư hỏng.

Con gái lớn đầu lòng của Diệp về muộn do mải chơi. Diệp giục chồng đi tìm con thì Hãnh vì mải xem trận bóng gay cấn không muốn đi nhưng vì thấy vợ bận cho đứa con thứ hai ăn nên buộc lòng phải đi. Trước khi ra đến của Hãnh còn tỏ vẻ khó chịu: “Toàn lo hão, ngày xưa nhà em quản em như thế vậy mà em cũng vẫn ‘nổ’ trước quy định đấy thôi!”.
 

Chiều qua, Diệp đi chợ, gặp anh bạn học cùng cấp 3 trước đây. Hai người đứng hỏi thăm nhau cạnh đường. Chẳng ngờ Hãnh đi ngang qua nhìn thấy. Tối về, Hãnh chất vấn vợ, nghi ngờ Diệp có tình ý gì đó. Diệp thanh minh kiểu gì Hãnh cũng không tin.

Sự ghen tuông mù quáng cộng với cách nói năng thiếu suy nghĩ của mình, Hãnh hùng hổ lớn tiếng: “Phải, chính vì tôi hiểu cô nên tôi mới phải nghi ngờ như thế đấy. Cô mà chính chuyên, đoan trang thì ngày trước đã chẳng chửa trước với tôi. Giờ tôi chả nghi ngờ thì sao?”.

Diệp tát vào mặt Hãnh: “Anh im đi, bao năm qua tôi đã chịu đựng quá nhiều sự xúc xiểm của anh. Lỗi đó đâu phải do một mình tôi. Có thể tôi không tốt nhưng tôi cũng không tồi tệ đến mức suốt ngày mắng nhiếc vợ như thể vợ mình là một con đàn bà hư hỏng như anh. Tôi không thể chịu đựng anh thêm được nữa rồi. Tôi sẽ viết đơn”.

Chia sẻ