Quên đóng quỹ lớp cho con, tôi nghẹn ngào nhìn con khóc vì phải ở nhà trong khi cả lớp đi du lịch
Tôi tự trách móc bản thân rất nhiều khi vô tình làm con bị tổn thương như thế…
Mấy hôm nay trên mạng bàn tán xôn xao vụ một phụ huynh không đóng 100k quỹ lớp nên con phải ngồi nhìn các bạn ăn liên hoan cuối năm. Bên thì trách cô giáo kém tinh tế, bên thì đổ xô vào chỉ trích phụ huynh keo kiệt làm con chịu thiệt thòi.
Theo dõi vụ ấy xong tôi buồn lắm, bởi chính tôi đã từng gây ra chuyện tương tự như vậy khiến con mình tổn thương. 6 năm trôi qua rồi mà tôi chưa từng quên sự cố ấy. Con tôi cũng bị ám ảnh đến mức nhắc tới từ “quỹ lớp” là nó im lặng quay đi.
Đợt ấy gia đình tôi bị khủng hoảng kinh tế. Chồng nghỉ việc do bất mãn với sếp, còn tôi thì mới sinh xong đứa thứ 2 nên stress vô cùng. Thu nhập 2 vợ chồng không có, tiền trả nợ mua nhà cũng chồng chất, tôi trầm cảm đến nỗi suốt ngày nghĩ quẩn.
Đứa lớn nhà tôi khi đó mới học lớp 5. Tôi rất yêu thương con nhưng thời điểm ấy quá nhiều áp lực khiến tôi vô tình bỏ quên bé, không có thời gian tâm sự hỏi han con và cũng chẳng có ai kèm bé học.
Vậy mà con tôi hiểu chuyện đến đau lòng. Cứ tan học về là cháu tự vào bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ, tự tắm rửa rồi trông em cho mẹ nấu cơm. Ăn xong cháu rửa bát giúp tôi, rồi tự giác ngồi vào bàn học. Nhiều hôm thức khuya cho đứa út bú, đi ngang qua phòng con gái lớn mà tôi xót xa. Cháu không hề nghịch ngợm hay làm phiền bố mẹ. Biết thời điểm ấy bố mẹ khó khăn nên đến 1000 đồng mua bim bim cháu cũng không đòi hỏi gì.
Kết thúc bậc tiểu học là một sự kiện trọng đại của con nhưng tôi lại không hề nhớ đến. Suốt ngày tôi chỉ biết cắm mặt vào tã bỉm, dỗ dành đứa nhỏ và tranh thủ dọn nhà khi nó ngủ yên. Tôi nhìn thấy những bài kiểm tra điểm 9, 10 của bé lớn nhưng lại không khen ngợi con. Thay vào đó tôi toàn nhắc con phải giữ im lặng cho em nó không khóc, nhắc con tự làm mọi thứ vì bố mẹ không có thời gian. Tôi đã không nhận ra là con gái mình dần trở nên ít nói, khép kín và không cười nhiều như trước nữa.
Đầu học kỳ 2 lớp 5, con gái có bảo tôi rằng cô giáo nhắc đóng 700k quỹ lớp. Trong tờ giấy con mang về cô giáo có in rõ rằng khoản quỹ này sẽ sử dụng cho hoạt động của lớp dịp Tết, 8/3 và du lịch dã ngoại cuối năm.
Tôi thấy khoản này không bắt buộc nên cứ đinh ninh rằng không đóng cũng chẳng sao. Mà lúc ấy trong ví tôi cũng chẳng còn nhiều, bỉm sữa của đứa út thì sắp hết. Cô giáo chủ nhiệm cũng vài lần nhắn tin nhắc đóng, tôi đều xin khất vì không đủ tiền mua sữa cho con.
Nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng trôi qua. Tôi cứ tiếc tiền nên lần lữa chẳng muốn đóng quỹ. Rồi đúng hôm họp phụ huynh cuối năm, tôi phát hiện ra mình có lỗi với con mà không thể cứu vãn được.
Bữa đó tôi nhờ bà ngoại đi họp thay vì bận ở nhà trông bé út. Trưa hôm ấy bà về báo kết quả thi của đứa lớn rất tốt, điểm số cả năm học không có gì để chê. Bé cũng rất ngoan và hòa đồng với các bạn, chăm chỉ, tiếp thu nhanh.
Tôi gọi con gái ra định khen thì bà ngoại bỗng nhắc đến tiền quỹ lớp. Bà hỏi tại sao cả lớp đều đóng mà riêng cháu bà lại không. Rồi bà nói hôm sau lớp sẽ đi du lịch dã ngoại, hội phụ huynh thuê hẳn xe ô tô 45 chỗ để đưa các cháu đi chơi 2 ngày 1 đêm. Lễ chia tay cũng tổ chức luôn vào dịp ấy, để các con tạm biệt nhau chuẩn bị lên cấp 2.
Danh sách đi chơi chỉ có 34 bạn, một mình con tôi phải ở nhà vì không đóng quỹ. Con đã biết trước chuyện này vì bạn lớp trưởng kể cho, song nó không hề nói ra cho bố mẹ biết. Nếu tôi đóng bù ngay trước khi họp thì có lẽ con vẫn được tham gia dã ngoại cùng cả lớp. Nhưng chẳng ai nhắc tôi thêm lần nào nữa nên con tôi hụt mất cơ hội đi chơi.
Nhìn con gái lủi thủi đi vào phòng ôm gấu bông khóc nấc, tôi vừa ân hận vừa hoang mang không biết phải làm sao. Tôi vội nhắn cho cô giáo để xin lỗi, hỏi cô xem đóng bù quỹ lớp cho con đi chơi cùng các bạn có được không. Cô trả lời rằng rất tiếc không đóng thêm được, bởi ban phụ huynh đã sắp xếp xong xuôi hết rồi. Ghế trên xe ô tô cũng chẳng đủ, phòng nghỉ với suất ăn liên hoan ở khu nghỉ cũng không đặt dư.
Cô hỏi gia đình có khó khăn gì mà 700 nghìn mãi không đóng cho cháu được. Tôi nghẹn ngào không dám nói lý do, chẳng lẽ thừa nhận rằng mình tiếc tiền!
Tôi ân hận và thấy có lỗi với con gái lắm nên bàn với chồng dẹp hết tất cả mọi thứ để tổ chức một chuyến du lịch gia đình. Một phần vì nhiều biến cố ập đến khiến vợ chồng tôi đã lâu không đi nghỉ xả hơi, phần khác vì tôi muốn chuộc lỗi với con gái. Chồng cũng thấy bản thân vô tâm với con nên anh đồng ý ngay tức khắc. Chúng tôi vét hết số tiền còn lại để dắt díu nhau lên đường.
Sau khi trở về từ chuyến du lịch đó, bỗng dưng chồng tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ một công ty lớn. Tôi cũng tập tành bán hàng online để kiếm thêm tiền bỉm sữa cho con. Chừng hơn 1 năm sau thì cuộc sống gia đình tôi ổn định hơn, trả được hết nợ và không còn cảnh bỏ quên con cái nữa.
Vợ chồng tôi đã học cách cân bằng giữa công việc với chăm sóc gia đình, cùng nhau nuôi dạy con chu đáo hơn. Chúng tôi đều xin lỗi con gái vì chuyện quỹ lớp, tâm sự chia sẻ với con rất nhiều và hứa sẽ không bao giờ để con bị tổn thương vì sự vô tâm của người lớn nữa. Con gái bảo rằng cháu không trách ai, cháu cũng thương bố mẹ và nghĩ nhà mình nghèo nên không dám đòi hỏi.
6 năm qua đi nhanh như gió. Giờ con gái tôi đã lớn, sắp sửa thi đại học đến nơi rồi. Tôi cố gắng bù đắp cho cháu nhiều hơn, không bao giờ để con lạc lõng ở trường thêm lần nào nữa.
Cuộc sống luôn luôn bắt chúng ta phải lựa chọn. Nhưng thay vì cân đo đong đếm thì bây giờ tôi luôn ưu tiên con cái hàng đầu. Tôi thà một ngày dừng kiếm tiền để dành thời gian cho con, còn hơn là để chúng buồn rầu và cô đơn một góc. Không bao giờ tôi muốn lặp lại cảnh nhìn con khóc như năm xưa nữa. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim người làm mẹ thực sự quá đau lòng…