Quà Valentine bất ngờ từ anh chồng "khô hơn khúc củi" và cái kết của một tình yêu bất chấp
Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, Lan dừng lại, ánh mắt thoáng buồn. Hôm nay là Valentine, vậy mà đến lời nói yêu thương ngọt ngào từ chồng cô cũng không được nhận...
"Anh có biết sắp tới là ngày gì không?", Lan hỏi chồng giọng nũng nịu. Phong hời hợt: "Ngày gì? Lại có đám cưới à? Hay đám giỗ ai?".
Lan chép miệng: "Giời ạ, Valentine, ngày lễ Tình yêu, chả bao giờ nhớ!". Không thèm nhìn vợ lấy một cái, Phong cau mày: "Valentine là cái gì? Chồng con rồi còn vẽ chuyện, dọn cơm đi anh đói lắm rồi!", nói xong Phong lại cặm cụi lau chùi cái xe mặc cho Lan phụng phịu đi vào trong bếp.
Anh vẫn vậy, từ lúc yêu đến lúc cưới, bé Chôm đã gần 1 tuổi, anh vẫn lầm lì, khô khan hơn cả khúc củi. Ấy vậy mà cô lại yêu anh say đắm, yêu cái vị đắng chát, thô ráp mà không phải ai cũng cảm nhận được ở con người anh.
Lan và Phong quyết định đến với nhau sau 2 năm tìm hiểu, 2 năm đấu tranh nhưng không thành. Bố mẹ Lan chê Phong nghèo lại mồ côi nên không đành lòng gửi gắm cô con gái lá ngọc cành vàng. Sự hà khắc của các cụ làm tình yêu của 2 người càng thêm nồng cháy. Lan quyết tâm Nam tiến cùng chồng xây dựng túp lều tranh, trái tim vàng. Sự liều lĩnh đã làm cô mất đi rất nhiều thứ.
Chẳng biết phải tả thế nào về người chồng khô cằn của cô. Phong đẹp trai, ít nói, sống thực tế, không văn hoa, mơ mộng. Có lẽ hoàn cảnh đã tôi luyện anh trở nên như thế. Anh tự thân lập nghiệp giữa đất khách quê người. Phong nghèo thật nhưng cái nghèo không bào mòn được nhân cách của anh, kiên định và vững vàng, xã hội có hiện đại thế nào cũng không thay đổi được người đàn ông bản lĩnh.
Ảnh minh họa
Từ ngày theo Phong đến lúc sinh nở, chưa một ngày nào anh để cô phải chịu khổ, từ vật chất đến tinh thần. Nhớ lại chuỗi thời gian bắt đầu đặt cược cuộc đời mình vào canh bạc tình yêu, Lan vừa rửa bát vừa nghĩ vu vơ, thi thoảng tủm tỉm cười. Cho đến giờ cô vẫn hài lòng với cuộc sống hiện tại.
7 giờ sáng, tiếng cạch cửa làm Lan tỉnh giấc, Phong đã đi từ bao giờ. Mùi xôi xíu thơm lừng lan tỏa căn phòng 30m2 chật trội. Hôm nào cũng vậy, anh dậy sớm mua đồ ăn sáng cho vợ, mua thức ăn bỏ tủ lạnh rồi trưa đến lại tranh thủ tạt qua nhà nấu nướng giúp vợ. Tối đến nếu không có việc gì quan trọng thì cơm nước xong Phong giặt quần áo rồi chơi với con cho Lan nghỉ ngơi. Mặc dù chưa khi nào cô được nghe những câu "Vợ yêu ăn sáng đi!", "Vợ có mệt không?", "Anh thương em!" hay đại loại như thế nhưng với cô thế này là quá đủ.
Có lần công trình ở xa, Phong phải ở lại chỗ làm, được mấy hôm thì bé Chôm ốm, quấy khóc suốt. Ngày ngày 2 lần 120km cả đi cả về anh đi đi lại lại chăm con, đỡ đần cho vợ. Nhìn chồng gầy gò mà Lan xót vô cùng, có khuyên ngăn thì anh chỉ bảo: "Anh không sao!".
Hôm nay tăng ca nên Phong về hơi muộn, mặt mũi lấm lem nhưng nhìn thấy vợ con anh không quên nở nụ cười. Cơm nước xong xuôi, Phong xé tờ lịch trên tường hỏi Lan: "Hôm nay 14 hả em?". Cô khẽ "vâng" vì còn mải mê với đống quần áo. Bất chợt nghĩ ra điều gì đó, Lan dừng lại, ánh mắt thoáng buồn. Hôm nay là ngày lễ Tình yêu, vậy mà đến lời nói yêu thương ngọt ngào từ chồng cô cũng không được nhận.
Phong tiến lại gần vợ, anh nắm lấy tay cô trước sự ngạc nhiên của vợ, Phong cất giọng trầm ấm: "Da em dạo này khô quá!". Anh lại vuốt mái tóc cô: "Tóc cũng rối và xơ nhiều, mắt lại quầng thâm nữa...". Lan mím môi: "Anh đang chê vợ đấy à?". Không trả lời, Phong khẽ vòng tay qua lưng ôm vợ khiến cô bối rối. Lan nghĩ thầm, tự nhiên có biểu hiện lạ thế này chắc có quà gì đặc biệt cho mình đây. Trong khi Lan hào hứng chờ đợi thì Phong buông tay. Anh... đi giặt quần áo. Bao nhiêu cảm xúc bị cắt ngang một cách tàn nhẫn. Lan ngẩn người, ai bảo cô lấy "củi khô" về làm chồng.
11 giờ, bé Chôm đã ngủ say, Lan đang lúi húi dắt lại màn thì bị Phong kéo tay lại, anh nhìn cô âu yếm, ngập ngừng: "Tặng em!". Phong dúi vào tay vợ thỏi son, anh bảo muốn cô lúc nào cũng thật rạng rỡ. Lan bông đùa: "Có thế thôi à?". Phong thật thà thú nhận: "Còn bộ chổi lau nhà nữa, anh thấy hay nên mua cho em dùng đỡ phải cúi xuống đau lưng. Mà anh mua bằng tiền công ty mừng tuổi đấy!". Đúng là ông chồng khờ của cô, vẫn thật thà và luôn thương vợ.
Họ mỉm cười ôm nhau hạnh phúc, cái ôm ngọt ngào hơn cả vị của kẹo socola. Giữa căn phòng trọ nhỏ hẹp, tình yêu tràn ngập, rộng mênh mang. Vậy đấy, điều tuyệt vời nhất của tình yêu không phải được nghe 3 chữ "Anh yêu em" hay "Em yêu anh" mà là… "Ta yêu nhau".