Phải chăng biết tin tôi và bạn trai chia tay, nội tôi đã làm điều dại dột?
Sau đám tang, tôi thu dọn kỷ vật của ông nội và phát hiện ra mọi thứ đã được ông gập gọn gàng ngăn nắp.
Mẹ tôi qua đời sớm, bố tôi bỏ nhà cửa đi làm ăn xa, tôi ở với ông bà nội từ khi lên 6. 2 năm đầu tiên bố tôi còn gửi tiền về cho ông bà, sau đó bố chỉ gửi một lá thư xin lỗi và nói rằng bố không kiếm được tiền nữa. Kiếp này bố bất hiếu và bất nghĩa. Sau đó tôi và ông bà nội đều không biết tin tức gì của bố nữa. Ông nội tôi vẫn đi mò cua bắt tôm hàng ngày để bà nội đem đi chợ bán cùng ít hoa quả nhà trồng được. Cứ thế họ nuôi tôi khôn lớn.
Năm tôi học lớp 10, bà nội tôi bị tai nạn qua đời. Người ta bồi thường cho ông nội tôi 50 triệu, cầu xin ông tôi tha thứ không truy cứu trách nhiệm. Ông tôi đau đớn vì mất bà nhưng thấy người lái xe cũng nghèo khổ, lại thật lòng xin lỗi nên đồng ý thỏa thuận với họ. Sau này tôi mới biết, ông làm điều đó còn là vì tôi. Bởi ông nội đã dùng 50 triệu đó cho tôi học hết cấp 3 và đại học.
Đến giờ mỗi khi nhớ lại quãng thời gian tôi và ông bà nội rau cháo nuôi nhau đó, tôi vẫn không thể kìm được nước mắt.
Tôi tốt nghiệp đại học loại giỏi, được nhận thẳng vào làm ở một công ty truyền thông. 3 tháng đầu đi làm, được bao nhiêu lương, tôi giữ lại một nửa, còn một nửa gửi về cho ông nội để ông biết rằng tôi đã kiếm được tiền, ông thích mua gì hay ăn gì thì cứ lấy tiền đó dùng. Nhưng vài lần về thăm ông, thấy nhà vẫn thiếu thốn đủ thứ, bữa cơm trưa của ông nội chỉ có quả trứng với ít nước mắm, bữa chiều vì có tôi ở nhà nên ông mua thêm được chút thịt.
Ông nội tôi vẫn đi mò cua bắt tôm hàng ngày để bà nội đem đi chợ bán cùng ít hoa quả nhà trồng được. (Ảnh minh họa)
Tôi biết ông tiết kiệm đã quen nên những lần sau tôi mua sẵn các loại thuốc men thực phẩm bổ dưỡng, trà sâm, gạo ngon, thịt bò thịt gà đóng hộp về để ông ăn dần. Ông nội luôn cản tôi, ông bảo ông ở một mình, không ăn hết. Nhìn ông mà tôi xót xa quá. Tôi ngỏ lời muốn đón ông lên thành phố sống cùng mình để tiện chăm sóc, nhưng ông không đồng ý. Ông bảo ở quê còn có mộ bà tôi, còn có vườn trái cây, ông không đi được.
Rồi tôi có bạn trai. Anh ấy là con trai giám đốc nhân sự của công ty tôi. Anh đẹp trai, ga lăng, biết cách chiều chuộng phụ nữ. Tôi và anh rất yêu nhau. Anh biết hết về hoàn cảnh của tôi nhưng không hề khinh thường hay chê trách, anh nói anh yêu sự tự lập, kiên cường của tôi. Anh cũng về thăm ông nội tôi vài lần, lần nào cũng mua quà bánh biếu ông.
Nhưng có một lần, khi ông nội đang ngủ trưa, tôi và anh ngồi trước hiên nhà vừa hóng mát vừa nói chuyện. Tôi nói với anh rằng sau này khi tôi lập gia đình, tôi hy vọng chồng tôi sẽ chấp nhận đón ông nội lên ở cùng. Vì ông giờ đã già yếu lại chỉ còn một mình, tôi không muốn ông phải cô đơn, lại càng muốn chăm sóc ông lỡ ông đổ bệnh. Ban đầu anh trầm ngâm, mãi về sau anh mới ừ một tiếng như có như không. Tôi rất buồn nhưng nếu anh chưa yêu tôi đủ sâu để chấp nhận người nhà tôi, thì tôi sẽ không cưới.
Chúng tôi cứ dùng dằng yêu nhau, cãi nhau và chia tay rồi quay lại. Thỉnh thoảng ông nội hỏi thăm tôi về chuyện hai đứa chúng tôi, tôi đều nói dối là vẫn tốt đẹp. Nhưng có lẽ ông nhìn ra nét buồn rầu trên gương mặt tôi dù tôi đã cố gắng giấu nó. Ông cũng không thấy anh về thăm ông nữa. Có lần ông bảo tôi đừng để ý, đừng quan tâm tới ông, yêu ai thì lấy người đó và sống hạnh phúc là ông mừng rồi. Nếu bị bệnh thì ông đến bệnh viện, ông có tiền tôi cho nên tôi không phải lo.
Song tôi làm sao có thể bỏ ông lại một mình mà đi lấy chồng được. Giờ tôi sống độc thân, ở xa ông, tôi còn có thể hàng tuần về thăm ông, dọn dẹp, giặt giũ cho ông 2 ngày rồi lại lên thành phố. Nhưng nếu tôi đi lấy chồng, sống với gia đình chồng, làm sao tôi có thể tự do mà đi về quê như thế này?
Liệu có phải ông lại tiếp tục hy sinh vì hạnh phúc của tôi hay không? (Ảnh minh họa)
Vậy mà nửa tháng trước khi đang làm việc, tôi nhận được tin sét đánh. Ông nội tôi đột quỵ - ngã xuống ao ở gần nhà và đã qua đời.
Tôi tức tốc về quê, trên đường về khóc như mưa. Trong đầu tôi vẫn không tin bởi ông nội tôi làm nghề mò cua bắt tôm có thể ngã xuống ao mà chết được. Vậy mà trước mắt tôi, ông nội tôi tuy đã được các bác hàng xóm thay quần áo cho rồi, nhưng người phù thũng đúng là đã chết đuối.
Suốt đám tang ông nội, tôi chỉ biết khóc. Tôi trở thành kẻ không còn người thân nào nữa. Sau đám tang, tôi thu dọn kỷ vật của ông nội và phát hiện ra mọi thứ đã được ông gập gọn gàng ngăn nắp. Bên trong chiếc hòm cũ kỹ là một chiếc phong bì viết 5 chữ: "Tiền hồi môn cho Vịt" với số tiền gần 40 triệu. Tôi biết số tiền này có cả tiền tôi gửi về cho ông, có cả tiền ông bán trái cây tiết kiệm được. Tình yêu thương nội dành cho tôi quá lớn.
Đám tang ông nội qua được 2 tuần rồi nhưng tôi vẫn không tin ông tôi có thể ngã xuống ao chết đuối. Ông tôi chẳng có việc gì để đi ra cái ao đó. Tôi vẫn luôn nghĩ, liệu có phải ông lại tiếp tục hy sinh vì hạnh phúc của tôi hay không?