Ở nhà làm bảo mẫu
Chị không phải là người thích nhìn lại phía sau để nói câu hối hận. Nhưng sau 5 năm quyết định nghỉ làm, chị muốn thú nhận chị đã sai lầm. Đừng đặt cược cả cuộc sống của mình trong 4 bức tường gia đình để tổ ấm trở thành nỗi ám ảnh.
1 tháng rồi chị không về thăm bố mẹ. Hồi còn đi làm, tuần vài ba lần chị tranh thủ lúc nghỉ trưa về “làm nũng” ông bà. Bây giờ nghỉ hẳn ở nhà, tưởng rỗi, mà sao không thấy có chút giờ nhàn hạ nào để chăm sóc bản thân nữa.
Rất tự tin, chị làm đơn xin nghỉ việc. Bỗng chốc, chị trở thành người tự do. Tự do, hiểu theo nghĩa không phụ thuộc vào 8 giờ làm việc, không phụ thuộc vào tâm trạng nóng/lạnh thất thường của sếp, không phụ thuộc vào việc đứng về đồng nghiệp này hay nghiêng về phía đồng nghiệp khác. Chị thực sự thấy thoải mái khi thoát khỏi tiếng chuông đồng hồ báo thức. Chị đang làm chủ bản thân. Chị toàn tâm toàn ý chăm sóc tổ ấm của mình. Bố mẹ chồng chị tha hồ đi chơi cờ, dạo bờ hồ. Chồng chị tha hồ gác chân lên bàn xem bóng đá. Con chị thêm nhiều cơ hội tăng cân. Buồn ư? Chị không có thời gian để buồn. Đôi khi chị còn ước một ngày dài thêm 6 tiếng nữa để chị giải quyết hết việc nhà.
Rồi chị sinh thêm em bé. Những rắc rối bắt đầu nảy sinh. Bố mẹ chồng quen được chăm sóc, giờ trở nên lóng ngóng với việc chăm sóc ngược lại mẹ con chị. Chồng chị hậm hực vì phải dậy sớm cho con ăn, đưa con đến trường. Cả nhà loạn hết cả lên vì thiếu bàn tay đảm đang của chị. Mặt ai cũng khó đăm đăm. Chị giống như tội nợ. Hết 1 tháng ở cữ, chị bắt đầu nhúc nhắc trở lại. Toàn bộ người lớn trong nhà được dịp dồn việc cho người phụ nữ không phải đi làm. Ngày lại ngày, chị thấy mình đang rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng. Thế giới ồn ã náo nhiệt ngoài kia dường như không có thật trong cuộc sống tẻ nhạt của chị. Hôm cô lớn vào lớp 1, bài học cay đắng nhất mà cô bé dành cho chị là: “Mẹ ơi, mẹ dạy sai hết rồi. Cô giáo con bảo chỉ có các cụ ngày xưa mới đọc a bê xê. Phải là a bờ cờ mới đúng, để con dạy mẹ nhé”. Chị đã lạc hậu từ bao giờ thế nhỉ?
Giờ đây, thú vui duy nhất của chị là về nhà mẹ đẻ, được mẹ nấu cho một bữa thật ngon, rồi rúc vào chăn ấm, ôm mẹ, ngủ mê mệt. Có lần tỉnh dậy, chị thấy mẹ đang vạch đầu chị để nhổ tóc bạc. Mẹ già đi nhổ tóc trắng cho con gái! Chị giấu nước mắt vào trong, giấu một sự thật còn đau lòng hơn những sợi tóc bạc, là chị đã phải uống thuốc trầm cảm thường xuyên. Một năm trở lại đây, chị làm hồ sơ đi xin việc mấy nơi, luôn bị từ chối vì lý do tuổi tác.
Chị không phải là người thích nhìn lại phía sau để nói câu hối hận. Nhưng sau 5 năm quyết định nghỉ làm, chị muốn thú nhận chị đã sai lầm. Đừng đặt cược cả cuộc sống của mình trong 4 bức tường gia đình để tổ ấm trở thành nỗi ám ảnh.