Nhật ký anh chàng mới cưới vợ

,
Chia sẻ

Nếu lỡ buột miệng nói với ai rằng tháng sau anh cưới thì người người đều vỗ vai anh và nói “Chú cứ đùa!”. Khi cưới em rồi, thiên hạ chuyển từ vỗ vai sang nhìn anh đầy thương cảm.

Anh không biết hạnh phúc liệu có kéo dài cả trăm năm hay muộn phiền sẽ phủ đầy vai áo nhưng cuộc sống của anh đã thay đổi từ ngày cùng em bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân.

Em thân yêu! Thưở còn trai tân, khác với bây giờ nhiều lắm em ạ. Nếu em đếm số ngày may mắn của em trong một tháng và đem nhân với 1 thì sẽ ra số ngày anh ăn tối ở nhà, còn nếu em nhân với 0 thì sẽ ra số ngày anh ăn sáng. Dễ quá em nhỉ! Không cần bình phương hay mũ căn, chiết khấu hay giảm trừ gì cả.

Ngoài ra, ở nhà bố mẹ anh có một cô tiên biết tàng hình. Bát anh ăn xong, cô ấy làm phép cho chúng tự động sạch và nhảy lại lên giá. Quần áo cũng thế, anh mặc bẩn, chỉ việc treo lên trên mắc, mấy bữa sau, mở tủ ra là thấy chúng thơm tho sạch sẽ. Kỳ lạ không? Anh ở lâu, quen rồi nên cũng thấy bình thường, chứ em thì chắc ngạc nhiên lắm đấy.

Trước đây, thứ Bảy, Chủ Nhật anh nằm ngủ nướng, lật qua lật lại đến khi ông mặt trời nướng anh khét lẹt thì mới chịu dậy. Đầu tiên là xách xe đi cà phê rồi đi bơi, đi đá bóng, chơi điện tử với mấy chiến hữu bạn kim cương. Tối đến, anh qua nhà đón em đi chơi. Anh nhớ mùi tóc em đến mức lần nào em vào nhà rồi, anh cũng đứng ngoài tần ngần, ước gì được ở gần em thêm một chút nữa.

Lúc đó, anh thấy mình cũng bình thường như bao người qua đường thôi vì những ước mơ vẫn còn đầy phía trước. Nhưng anh vui vì anh tự do, thích làm gì cũng được, vì chẳng phải lo nghĩ gì hết. Và trên hết là anh hạnh phúc vì có em. Anh hạnh phúc vì biết em yêu anh.
 
Những niềm vui nho nhỏ từ ngày anh có em.

Sau khi cưới

Rồi đời thay đổi khi ta thay đổi!

Bây giờ, nếu một tháng có 31 ngày thì anh về nhà ăn cơm đủ cả 31 vì anh biết nếu mình không về sẽ có một người nhịn đói. Cơm em nấu ngon kinh khủng nên anh ủng hộ 3, 4 bát một bữa là chuyện thường. Tuy rằng, anh vẫn âm thầm lo ngại thời gian sẽ khiến cho gà xào ngũ sắc, tôm viên tuyết hoa sẽ trở thành cá kho, thịt luộc thường xuyên trên bàn ăn nhà mình.

Anh không ngạc nhiên khi thấy mình tình nguyện đi rửa bát, giặt đồ không phải vì cô tiên thần kỳ nhà anh đi nghỉ chế độ mà vì anh thương cô tiên của anh mệt. Cuối tuần, anh chỉ dám để ông mặt trời rán sơ cho vàng là tự giác dậy, cùng em dọn nhà. Anh hì hục căng lại cái dây để em phơi đồ cho dễ. Cái giá cập kênh, anh lấy búa ra gõ chát chát vì sợ em vấp phải.

Trời! Thế mà anh đi đâu người ta cũng hỏi “Lấy vợ có sướng không? Lấy vợ về để vợ phục vụ cho”. Người đời sao quá điêu ngoa. Sáng nào, anh cũng phải dắt xe cho em vì sợ giày cao gót khó bước qua bậc thềm. Và giờ buổi tối, đèn nhấp nháy của những biển hiệu ngoài đường đã biến thành cái đèn vàng ấm áp của nhà mình. Anh trở thành bịch bông để con mèo nhỏ đang nằm xem phim ma bên cạnh anh tha hồ cào cắn vì sợ. Nhưng thử chuyển sang kênh em không thích mà xem, cái giường sẽ trôi xuống tận phòng khách vì nước mắt của em.

Anh thức dậy mỗi sáng bằng hương tóc em. Anh ngắm em từ khi mắt nhắm mắt mở mới dậy cho đến khi em chải tóc, tô son để biết rằng hai đứa mình giờ đã sống chung một nhà, chứ không còn như trước.

Sống chung một nhà chẳng giống với chơi trò cắm trại em nhỉ? Khó khăn từ việc em phải dậy sớm, đi chợ mỗi sáng đến những việc lớn như cùng anh và bố mẹ tham gia bốc mộ vừa rồi. Thế nên anh cố gắng vừa là bịch bông, vừa là lửa, vừa là sắt để em yên tâm ngả đầu.

Thanh Hải

Chia sẻ