Nghẹn đắng chồng và nhà chồng trả giá 200 triệu để vợ kí đơn ly hôn

Giang Phạm,
Chia sẻ

Hôm sau, mẹ chồng biết chuyện cô khăng khăng không chịu ly hôn thì tới thủ thỉ thân tình: “Con ơi, chồng con nó đã ngần ấy tuổi, con bắt nó đợi tới bao giờ mới được làm bố nữa?"

Cô và anh lấy nhau đã 3 năm nhưng mãi chưa có tin vui vì cô mắc hội chứng buồng trứng đa nang. Vợ chồng cô mong ngóng đã đành, bố mẹ hai bên lại càng mỏi mắt chờ đợi. Đặc biệt là mẹ chồng cô, bà sốt sắng có cháu nội để bế lắm rồi. Anh năm nay đã ngót 35, đâu còn trẻ trung gì nữa. Cô và anh chạy chữa khắp nơi, từ Tây y đến Đông y nhưng vẫn không có kết quả. Cả gia đình gần như bế tắc, tuyệt vọng. 

Cái ngày cô biết anh có bồ cũng là do anh về nhà chủ động thú nhận, rằng anh đã làm người phụ nữ khác có thai. Cô lúc ấy như người mất hồn, ngơ ngẩn nghe anh chân thành giãi bày: “Anh xin lỗi em. Anh không muốn phản bội em, nhưng anh cũng không thể bất hiếu với bố mẹ. Em biết đấy, chúng mình lấy nhau đã lâu mà chẳng có con. Bây giờ cô ấy đã mang bầu, anh phải chịu trách nhiệm với cuộc đời cô ấy. Em hãy thông cảm cho anh. Còn ở lại hay ra đi là quyền của em, anh không ép uổng gì em cả…”.
 
Người phụ nữ ấy không ai khác chính là cô nàng đồng nghiệp trẻ trung, xinh đẹp mới vào làm của anh. Cô không rõ hai người có quan hệ với nhau từ bao giờ. Nếu không phải do chính miệng anh nói ra, thì chẳng biết khi nào cô mới hay sau lưng mình anh vẫn có người đàn bà khác. Không những phản bội cô, giờ anh còn muốn chịu trách nhiệm với cô ta. Vậy còn cô thì sao? Phải, anh bảo cô đi hay ở thì tùy. Ở lại để chứng kiến anh và cô ta với đứa bé là một gia đình và ngậm bồ hòn làm ngọt ư? Không đâu, cô hiểu, thực ra anh muốn ly hôn, nhưng ngại không muốn nói thẳng ra, nên mới nói nước đôi như thế thôi.

Nghẹn đắng chồng và nhà chồng trả giá 200 triệu để vợ kí đơn ly hôn
Ảnh minh họa
 
Lúc ấy vì quá sốc, cô gào lên với anh: “Anh đừng hòng đá tôi để đón người đàn bà khác về đẻ con cho anh? Giờ anh coi tôi là cái giẻ rách, muốn rũ phải không?”. Cô khóc khàn cả cổ, nhưng anh chẳng dỗ dành lấy một câu. Anh chỉ nói đúng mấy lời: “Em cứ suy nghĩ kĩ đi!”, rồi bỏ đi chăm bẵm người tình và đứa trẻ trong bụng. 
 
Hôm sau, mẹ chồng biết chuyện cô khăng khăng không chịu ly hôn thì tới thủ thỉ thân tình: “Con ơi, chồng con nó đã ngần ấy tuổi, con bắt nó đợi tới bao giờ mới được làm bố nữa? Nhà người ta con cháu đầy đàn rồi, bố mẹ còn chưa một lần được bế cháu. Con hãy thương lấy bố mẹ, thương lấy chồng con, hiểu cho nỗi khổ tâm của bố mẹ và nó”. Rồi mẹ chồng khóc trước mặt cô. Cô thẫn thờ. Phải. Họ thật đáng thương, vớ được cô con dâu không biết đẻ, giờ đây muốn có dâu mới đẻ được thì có gì là sai. Còn cô đau đớn thế nào đâu có liên quan gì tới họ. 

Buổi tối họp gia đình, có lẽ họ đã thống nhất với nhau từ trước nên mẹ chồng thông báo với cô: nếu cô đồng ý li dị, không làm to chuyện, không dây dưa níu kéo để làm thủ tục ly hôn cho nhanh gọn, cho anh kịp đón mẹ con người phụ nữ kia về chăm bẵm, thì nhà anh sẽ gọi là đền bù tổn thất, bồi dưỡng cho cô 100 triệu. Có lẽ họ nghĩ, cô không cam lòng ra đi tay trắng, vì nhà cửa đều là của bố mẹ chồng cô, vợ chồng cô cũng không có tài sản gì lớn.
 
“Con cũng biết, cái gì gượng ép sẽ không hay. Bây giờ việc con cố tình không kí đơn là đang gượng ép chồng con và bố mẹ đấy, con hiểu không?”, bố chồng cô giọng khó chịu nói. Anh thấy cô im lặng không đáp thì giục giã: “Hay em còn chê ít. Được rồi, anh có thể đưa em 200 triệu, nhưng em phải viết cam kết, sau khi ly hôn không được vì ôm hận mà làm gì ảnh hưởng tới gia đình anh, tất nhiên bao gồm cả việc đi rêu rao kể xấu nọ kia”.
 
Cô bật cười. Họ sốt sắng muốn đẩy hòn đá ngáng chân là cô đi quá rồi, tới nỗi sẵn sàng chi ra một số tiền cũng không nhỏ chút nào như thế cơ đấy. Người chồng đầu gối tay ấp với cô, người từng cùng cô có 2 năm yêu đương tha thiết, 3 năm vợ chồng, giờ đây lại có thể nói với cô những lời lẽ cạn tình như thế, coi cô là cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ đi ngay lập tức.
 
Thật ra lúc trước quá bất ngờ và giận dữ nên cô mới nói với anh ta như thế. Chứ anh ta và gia đình đã vỗ thẳng vào mặt cô như thế này, cô còn lí do gì để ở lại. Tình yêu, tình nghĩa đã có, cũng theo đó mà cạn kiệt rồi. “Tôi tự đi, không cần tiền của mấy người tôi mới đi được”, cô cười mỉa mai, kí vào đơn ly hôn, rồi đi thu dọn quần áo.
Chia sẻ