Nghe lời nói ngây ngô của con, tôi bàng hoàng hiểu ra vợ đang dạy con tôi xem thường chính bố nó
Tôi đã tát vợ vì chính cách cô ấy dạy con tôi.
Vợ chồng tôi ở với nhau được 5 năm nay. Tuy không hạnh phúc rạng rỡ nhưng cũng không tranh cãi nhau, càng không có chuyện tôi đánh vợ như nhiều người đàn ông khác.
Vợ tôi là người có cá tính, năng động và có năng lực. Mới hơn 30 tuổi mà cô ấy đã lên được chức điều hành nhân sự với mức lương rất cao. Còn tôi vẫn lẹt đẹt ở chức vụ nhóm trưởng một nhóm cơ khí trong công ty. Thế nên mới có tình trạng vợ tôi khinh thường tôi ra mặt.
Vì công việc có phần nhàn hạ hơn vợ nên công việc nhà, đưa đón con tôi đều làm tất. Là đàn ông, tôi không phân biệt công việc của phụ nữ và của đàn ông. Tôi quan niệm ai rảnh rang hơn thì làm nhiều hơn một chút cũng tốt.
Thế nên mới có tình trạng vợ tôi khinh thường tôi ra mặt. (Ảnh minh họa)
Mỗi chiều tan làm, tôi lại tất bật đi đón con, tạt qua chợ mua đồ ăn về nấu nướng. Trong lúc đợi vợ về ăn cơm, tôi đã lau nhà, cho con ăn, tắm cho con sạch sẽ rồi. Thế mà vợ tôi vẫn không hài lòng.
Cô ấy luôn miệng chê bai tôi, so sánh tôi với những người đàn ông thành đạt ở công ty mình. Cô ấy nói đàn ông phải xông pha bên ngoài, kiếm tiền về cho vợ con chứ không được chui rúc trong bếp. Nhưng khi tôi hỏi ngược lại: "Ai cũng bon chen kiếm tiền thì nhà cửa, con cái ai lo?" Cô ấy lại im. Mà con tôi cũng ít theo mẹ, bởi chỉ cần thằng bé đòi mẹ bế tí thôi đã bị cô ấy mắng cho một trận.
Mỗi tháng có lương, vợ tôi thường lấy tiền ra đếm trước mặt tôi. Rồi cô ấy nói móc các kiểu như thể tôi là kẻ vô dụng nhất trên đời này. Cô ấy còn bảo tôi nghỉ việc đi, lương của tôi không bằng cả số dư của cô ấy thì làm chi cho mệt thêm. Tôi im lặng không phải vì tôi sợ vợ mà tôi không muốn con thấy cảnh bố mẹ cãi nhau. Nhưng tôi càng im lặng, vợ tôi càng lấn tới.
Chưa kể cô ấy còn có suy nghĩ kiếm người đàn ông khác giàu có hơn tôi. (Ảnh minh họa)
Cuối tuần về nhà vợ ăn uống, vợ tôi cũng không nể nang mặt mũi tôi chút nào. Trong bữa ăn, cô ấy thường nói khích bác tôi các kiểu. Như: "Con thấy anh A ở xóm mình giỏi quá, cất được nhà lầu, mua xe hơi cho vợ đi chơi. Vợ chỉ việc cầm tiền đi chơi, spa làm đẹp thôi. Ước gì con cũng kiếm được một người chồng như thế".
Mẹ vợ tôi mắng cô ấy trèo cao. Bà nói giờ kiếm được một người đàn ông biết nhường nhịn vợ, chăm lo cho gia đình như tôi rất hiếm. Cô ấy bĩu môi: "Đàn ông mà kiếm tiền thua vợ thì chẳng được tích sự gì cả". Anh em nhà vợ cũng bênh tôi, chê trách cô ấy nhưng cô ấy vẫn cãi lý lại. Mà mỗi lần cãi, cô ấy đều đả động đến khả năng kiếm tiền của tôi. Tức lắm nhưng tôi đều cố nhịn cho êm nhà êm cửa.
Nhưng hôm qua, khả năng chịu đựng của tôi đã đạt đến cực hạn. Lần đầu tiên tôi tát vợ rồi bỏ nhà đi qua đêm.
Nguyên do vì cô ấy dạy con xem thường bố vì bố không kiếm được tiền giỏi. Con tôi ngây thơ, thằng bé gọi tôi là "thằng cha bố" vì tôi không cho nó xem điện thoại. Tôi giận, đánh phạt nó, nó mới nói: "Mẹ nói con có một thằng cha vô dụng. Mẹ nói sau này con lớn chút nữa, mẹ kiếm bố khác cho con. Bố khác giỏi hơn, giàu hơn chứ không vô tích sự như bố nữa. Mẹ bảo con gọi bố là thằng cha bố. Nhưng con muốn ở với bố cơ".
Lúc này, tôi mới tá hỏa vì biết chính vợ mình đã gieo vào đầu con những tư tưởng lệch lạc. Chưa kể cô ấy còn có suy nghĩ kiếm người đàn ông khác giàu có hơn tôi. Không kiềm chế được, tôi tát vợ rồi gọi điện kể hết cho bố mẹ vợ. Xong rồi, tôi bỏ đi nhậu và đến công ty ở luôn không về.
Vợ và nhà vợ tôi có gọi điện, tôi tắt luôn điện thoại. Tôi giận quá. Liệu tôi có nên tác thành cái suy nghĩ kiếm chồng khác của cô ấy không? Tôi chỉ tội con tôi thôi.