Ngày đầu làm dâu, nàng dâu ngủ quên khiến mẹ chồng giận nhưng cũng nhờ nhanh trí, cô đã cứu ngay bàn thua trông thấy
Ngay sáng đầu tiên làm dâu, em đã ngủ quên. Mà mẹ chồng em cũng không hề gọi, bà kệ cho em ngủ. Mới mở mắt ra, em cuống cuồng chạy xuống thì cơm canh cho bữa sáng đã xong xuôi…
Em vừa mới cưới xong hôm qua mọi người ạ. Và hôm nay là ngày đầu tiên em làm dâu. Buổi sáng hôm ấy, rõ là em đã lấy chuông dậy lúc 6h30 rồi vì em có hỏi chồng và cả mẹ chồng thời gian nào thì bắt đầu nấu ăn. Thế nhưng chẳng hiểu em ngủ mơ màng kiểu gì mà đưa tay tắt báo thức từ đời nào, hoặc do em ngủ quá sâu mà báo thức không biết, thế là em ngủ quên.
Tận khi 7h15, em choàng mở mắt thì ôi thôi, quá muộn rồi. Em lao ngay xuống nhà thì thấy mẹ chồng đã đang lúi húi dọn đồ ra bàn ăn, mọi thứ cơm canh đã sẵn sàng. Em sợ lắm. Lúc này, em không biết phải làm gì để cứu vãn tình hình. Bởi dẫu sao, em cũng là dâu mới mà đã ngủ trương mắt để mẹ chồng phải nấu ăn thế đâu có được.
Mon men đứng ở cầu thang 1 lát, em quyết lấy hết can đảm, rồi nhẹ nhàng bước xuống. Em cười như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi nói giọng tỏ vẻ đầy tội lỗi:
- Ôi, mẹ ơi, con xin lỗi ạ. Hôm qua có lấy chuông báo thức rồi mà điện thoại sập nguồn nên không biết ạ. Mẹ để con làm nốt phần việc còn lại, mẹ ngồi nghỉ nhé.
- Thôi, mẹ xong rồi. Con đánh răng rửa mắt rồi gọi thằng Sáng dậy ăn đi.
(Ảnh minh họa)
Em thấy mặt mẹ chồng lạnh tanh, có vẻ vẫn giận nhưng chỉ nói thế thôi. Lúc này, không hiểu can đảm ở đâu mà tôi bỗng ôm chầm lấy bà, thủ thỉ:
- Mẹ ơi, mẹ đừng giận con nhé. Mẹ coi con như con gái mẹ nhé, mẹ cứ mắng con xong rồi thôi chứ đừng để bụng gì nhé. Con cũng như anh Sáng, trước kia thì chỉ lo học, ra trường chỉ lo làm, việc nhà chỉ dừng lại ở mức biết. Nhiều thứ con không rõ mẹ dạy bảo con từ từ được không mẹ.
Nghe những lời thủ thỉ của em, mẹ chồng cũng giãn dần cơ mặt, rồi đẩy em ra, bảo:
- Mẹ không giận. Nhưng có chồng rồi, lần sau chú ý giờ giấc mà dậy nấu nướng cho cả nhà. Mẹ làm cũng được thôi vì mẹ quen rồi, loáng tí là xong. Nhưng mẹ muốn con thích nghi dần và học cho quen. Khi nào không có mẹ, con còn chăm sóc cả nhà. Hơn nữa, để sau này con có gia đình riêng thì còn chăm sóc cho chu đáo.
- Dạ, con biết rồi mẹ ạ. Con cũng biết mình còn thiếu sót nhiều nên mới đòi ở chung với bố mẹ 1 năm đầu đấy. Chứ con mà ra ở riêng thì cũng vụng về lắm, làm gì có ai dạy dỗ như ở với mẹ đâu.
Nghe em nói thế, mẹ chồng vui hẳn mọi người ạ. Bà cười xòa ngay rồi mắng yêu:
- Bố chị, chỉ giỏi nịnh thôi. Thôi, giờ thì lên nhà gọi thằng Sáng dậy mau kẻo muộn. Xong tí hai đứa còn phải dọn dẹp nhà cửa, qua chào ông bà thông gia nữa.
Em vâng dạ rồi leo tót lên phòng, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Đúng là mẹ chồng em có khó tính nhưng bà cũng là người dễ lấy lòng và hiểu chuyện.
(Ảnh minh họa)
Và em thì nhận ra rằng, mẹ chồng – nàng dâu sống với nhau nhất định sẽ có lúc bất hòa. Thế nhưng, quan trọng là con dâu phải biết cách ứng xử sao cho khéo léo, không phải thấy mẹ chồng giận là cũng bơ luôn đi, hoặc bà mắng thì gân cổ lên cãi. Em sẽ nhận lỗi nếu mình sai và im lặng nếu bị oan, nhưng cũng cứ cho bà mắng hết đã. Sau khi bà nguôi giận rồi mới giải thích và làm lành sau.
Tóm lại, mới 1 ngày làm dâu mọi người sẽ nói em chẳng biết gì mà dạy đời, nhưng chỉ qua 1 việc nhỏ em nghĩ mình sẽ áp dụng cách đó để chung sống với mẹ chồng.