Ngày biết tin ba hấp hối, tôi vẫn độc ác không chịu về nhà
Nhưng tôi bất hiếu, tôi tàn nhẫn, tôi lạnh lùng và ác độc tới mức vẫn bình tĩnh đi thi. Trong khi 4h sáng ngày hôm đó, tôi đã biết tin ba tôi đang hấp hối mà vẫn không chịu về.
Chào bạn Lâm Nhi với tâm sự: "Nhà chồng - Địa ngục trần gian với cuộc đời tôi"!
Đọc tâm sự của bạn, tôi rất hiểu những gì bạn đang mang trong lòng. Cả cái cảm giác địa ngục trần gian khi sống ở nhà chồng bạn nữa, tôi cũng hiểu rõ. Bởi vì, hơn ai hết, chẳng phải sống ở nhà chồng mà sống ở ngay tại nhà mình, bao năm qua với tôi, vì quá hận bố mình mà tôi cũng nghĩ đó là địa ngục. Nhiều lần tôi muốn thoát ra khỏi nó, không coi nó là gia đình tôi nữa. Cho tới khi ba tôi mất... Tôi đã biết mình sai!
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân ở Tây nguyên, gia đình có ba má và hai em (một trai, một gái). Cách đây 10 năm, vì không đủ điều kiện nuôi sống chị em tôi nên ba má đã quyết định bán hết rẫy và lấy số tiền đó đi mua bán.
Cuộc sống gia đình từ đó đỡ vất vả hơn và có của ăn của để. Ít nhất ba tôi không phải đi buôn lậu gỗ, phải đi hái măng giữa trời mưa bão rồi cả nhà cùng thức cả đêm để làm măng ra chợ bán, phải thức tới sáng để lột vỏ bắp... Còn má tôi phải làm nhiều việc như tráng bánh, buôn hàng, thức đêm cùng ba để kiếm tiền.
Tôi là con gái đầu nên thực sự hiểu nỗi khó nhọc của ba má khi thấy cảnh ba đi bộ 3 tiếng đồng hồ từ rẫy về nhà, má thức dậy từ 2h sáng đi chợ. Ngày ấy tôi còn nhỏ, chỉ muốn có gì đó để gởi vào rẫy cho ba má nên đi hái trộm thanh long nhà hàng xóm để đem cho ba má. Và kết quả má tôi phát hiện ra và tôi bị má đánh vì tội ăn cắp.
Cuộc sống gia đình tôi khó khăn nhưng hạnh phúc, tôi vẫn học giỏi và hai em vẫn khỏe mạnh, gia đình yêu thương lẫn nhau. Dẫu có lúc ba tôi mệt, bực mình và hay chửi má con tôi khi ông đi làm về, nhưng má con vẫn tự an ủi nhau vì ba đang mệt. Và tôi cũng thấy rất thương ba tôi.
Cứ thế, tôi lớn lên trong tiếng đổ vỡ của đồ vật, tiếng khóc, tiếng chửi mắng... Điều đó làm tôi hận ba. Và nỗi hận dài suốt chặng đường niên thiếu của tôi.
Có lẽ lúc ấy trong đầu óc non nớt của tôi vì ba tôi đi làm mua gạo về cho tôi ăn nhưng không bao giờ đánh tôi, nên tôi không ghét ông. Nhưng kể từ khi có tiền, nhà tôi xây nhà, mua xe máy, tiêu tiền không phải đắn đo suy nghĩ như trước kia thì mọi việc lại không giống như xưa kia.
Má tôi đẹp hơn, không còn xơ xác như xưa nữa. Má có nhiều người đàn ông để ý, chọc ghẹo trước mặt ba tôi. Có lẽ họ xem thường ba tôi vì ông là nông dân, ít học hơn họ. Bởi những người để ý đến má tôi đều là sĩ quan, thầu xây dựng... Và kết quả ba tôi ghen, ông đánh má tôi, chửi mắng chúng tôi khi ông không kiểm soát được mình.
Cứ thế, tôi lớn lên trong tiếng đổ vỡ của đồ vật, tiếng khóc, tiếng chửi mắng... Năm ấy tôi học lớp 10. Tôi cố gắng kiểm soát mình để không bị ảnh hưởng bởi những thứ ấy. Tôi chỉ sợ mấy em tôi còn quá nhỏ khi phải chứng kiến những cảnh ấy chúng sẽ bị tác động tiêu cực.
Tôi vẫn thương ba tôi, tôi thấy ông khóc khi kể với tôi là nghe má nói chuyện với người khác. Nhưng lúc đó tôi không biết phân biệt đâu là đúng, đâu là sai. Tôi chỉ thấy ông đánh má tôi, chửi mắng chúng tôi, ép buộc bà mỗi khi say. Điều đó làm tôi hận ông. Và nỗi hận dài suốt chặng đường niên thiếu của tôi, tôi thật sự không muốn kể tiếp.
Rồi ông không đi làm như trước kia nữa, chỉ chìm đắm trong rượu chè, bài bạc… Tôi căm thù ông, tôi hận tại sao ông lại làm tôi mất mặt với làng xóm, với bạn bạn bè, làm má tôi đau, làm em tôi khóc? Tôi mong sao ông chết đi để nhà tôi được bình yên.
Và tới năm tôi thi đại học, ba tôi bị bệnh nặng. Ông về nhà để má tôi chăm sóc sau tháng ngày bê tha. Tôi không hề quan tâm ông trong thời gian ở nhà cũng như đi thi. Tôi đâu biết rằng trong thời gian tôi đi ba tôi đã sắp chết mấy lần.
Thi xong tôi trở về thì ba tôi như hồi sinh. Ông ăn uống được và nói chuyện được. Ba tôi khỏe mạnh lại và thỉnh thoảng ông vẫn nổi cơn ghen. Tôi còn nghe tin đồn ông có qua lại với một người phụ nữ góa chồng nữa.
Đến khi tôi đậu đại học, thoát khỏi ngôi nhà khủng khiếp ấy, tôi vui mừng xách vali ra đi và tự nói sẽ không về nữa. Cuộc sống sinh viên trôi qua hết nửa năm. Má tôi khóc lóc, giận dỗi khi tôi không nói về nhà ăn Tết và nói tôi phải về ngôi nhà ấy.
Tôi nhịn ăn, đi làm để mua quà về cho mọi người và không quên mua cho ba tôi nữa. Nhưng tôi lại "ác độc" tới mức chỉ mua một cái áo 35 nghìn cho ba trong khi tôi mua cho mỗi người những món quà trị giá hàng trăm nghìn trở lên.
Tôi đang viết và tôi đau đớn khi nghĩ tại sao tôi lại đối xử với ba tôi như vậy? Nhớ lại lúc ba tôi vui mừng nhận quà, món quà đầu tiên trong cuộc đời của ông, tôi lại không cảm giác gì, vì tôi cho rằng đó chỉ là trách nhiệm. Nhưng chính chiếc áo này ba tôi đã yêu cầu mặc cho ông khi ông chết và cố chờ đợi tôi về khi ông hấp hối.
Khi ấy, tôi đang thi kì 2 năm nhất đại học. Bệnh ba tôi tái phát phải đến thành phố nơi tôi học chữa bệnh. Lúc này tôi phải tới bệnh viện chăm ba. Tôi vừa học bài vừa thức cùng những cơn đau của ông. Má tôi phải làm việc kiếm tiền chuyển xuống chữa bệnh cho ba nên không chăm sóc ông được.
Theo chuẩn đoán ba tôi bị ung thư tá tràng. Tôi phải tới nhà bác sĩ biếu quà và van xin ông ta chữa bệnh cho ba tôi. Nhưng tôi làm điều đó cũng chỉ là trách nhiệm bởi khi ấy tôi vẫn hận ba. Khi bệnh viện trả ba về nhà, tôi vẫn không biết rằng đây là lần cuối cùng nhìn thấy ông.
Tôi vẫn ra tiễn ông ra xe, vẫy tay chào ông. Tôi cũng cho đó là trách nhiệm. Ba tôi phải dùng một loại thuốc giảm đau, có tác dụng gây nghiện để giảm cơn đau. Tôi biết thế nhưng vẫn dửng dưng. Thật sự tôi không bất hiếu tới mức biết ba mình dùng thuốc giảm đau mà không thương xót không bận tâm. Chỉ có điều tôi không biết đó là những viên thuốc cho ngày cuối cùng của ông.
Khi tôi thi xong môn thi cuối cùng, tôi bước ra khỏi phòng thi với tâm trạng vui mừng thì cũng chính là lúc tôi nhận được tin ba tôi đã mất. Và ông đã cố chờ tôi thi xong để về với ông mà không kịp.
Nhưng tôi bất hiếu, tôi tàn nhẫn, tôi lạnh lùng và ác độc tới mức vẫn bình tĩnh đi thi trong khi 4h sáng ngày hôm đó, tôi đã biết tin ba tôi đang hấp hối mà vẫn không chịu về.
Ba năm trôi qua, tôi vẫn ân hận, dằn vặt mình vì đã sống quá lí trí khi không chịu về sớm để gặp ba tôi lần cuối. Chỉ khi ông mất đi tôi mới thấy mình là kẻ khốn nạn. Mỗi khi tới thời gian vào năm học mới, tôi lại nhớ ba tôi da diết. Tôi chỉ biết khóc vào đêm khuya khi nhớ về ba.
Ba năm trôi qua, tôi vẫn ân hận, dằn vặt mình vì đã sống quá lí trí khi không chịu về sớm để gặp ba tôi lần cuối. Chỉ khi ông mất đi tôi mới thấy mình là kẻ khốn nạn. Mỗi khi tới thời gian vào năm học mới, tôi lại nhớ ba tôi da diết.
Tôi không yêu ai dù có nhiều người theo đuổi. Tôi không muốn lập gia đình vì tôi sợ. Tôi sợ cảnh đổ nát hạnh phúc giống như gia đình tôi. Tôi sợ khi có gia đình, tôi sẽ không có thời gian cho má tôi khi bà ngày một lớn tuổi. Tôi muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho má, không muốn có cảm giác bị mất đi người thân vì bện tật nữa.
Sau ngày ba tôi mất, nhiều người vẫn theo đuổi má tôi. Mặc dù má tôi rất nghiêm túc, đàng hoàng nhưng tôi vẫn cáu gắt, bực mình khi nghe má nói chuyện với người đàn ông nào đó. Có lẽ tôi đang bảo vệ má giúp ba tôi.
Giờ tôi mới hiểu tại sao ba tôi lại hành động như vậy. Có lẽ khi bản thân đã quá yêu ai đó, quá sợ mất đi người ta, ta sẽ hành động không kiểm soát được mình? Tôi biết tôi không nên làm thế. Tôi nên để má tôi tự do, thoải mái với bạn bè nhưng tôi không làm được vì tôi sợ tôi có lỗi với ba, tôi sợ ông buồn ở dưới suối vàng vì tôi biết tính ba tôi rất ghen.
Tôi thà sống độc thân để chăm sóc má tôi, còn hơn có người nào khác ngoài ba tôi. Tôi muốn bù đắp lỗi lầm của tôi với ba tôi.
Tôi chỉ viết theo cảm xúc của mình, không chú ý tới hình thức, nội dung tâm sự này. Tôi chỉ muốn giữ tâm trạng này một mình nữa, dù tôi không khóc khi ba tôi mất. Người ta nghĩ tôi vô tình, bất hiếu nhưng thật ra mấy năm nay tôi luôn sống trong trạng thái này. Cảm giác đau đớn, mất mát, lỗi lầm làm tôi muốn phát điên. Và những ngày Vu Lan như thế này, lòng tôi càng nhen nhóm lên cảm giác ấy. Xin mọi người đừng trách mắng tôi, tôi bị quả báo rồi!