Muốn ăn ngon dưỡng thai lại bị chồng mắng: “Ăn ít thôi, đẻ ra ăn sữa ngoài đỡ tốn hơn là tẩm bổ mẹ”
Vẫn biết tính chồng mình chặt chẽ tiền nong, nhưng tính toán với cả vợ cả con như thế này thì tôi cũng không biết phải sống sao…
Không biết những người phụ nữ khác mang bầu thì sẽ được gia đình chồng và chồng chăm sóc như thế nào. Chứ bản thân tôi cũng đang bầu bí mệt nhọc, vất vả, người yếu hẳn đi mà còn phải ôm tủi thân khóc nức nở hằng đêm. Vẫn biết rằng mẹ buồn sẽ không tốt cho thai nhi, nhưng tôi cũng không thể cầm lòng mà ứa nước mắt khi nhớ lại câu nói cay nghiệt của chồng: "Ăn ít thôi, đẻ ra ăn sữa ngoài đỡ tốn hơn là tẩm bổ mẹ."
Chẳng là sau khi lấy chồng, tôi cùng chồng tôi quyết định ra riêng vì ở cùng bố mẹ chồng có nhiều điều bất tiện không thoải mái. Vợ chồng tôi thu nhập cũng thuộc dạng trung bình khá chứ không nhiều nhặn gì cho cam. Cụ thể, lương của tôi 5 triệu một tháng, lương của chồng 3 triệu. Nhưng tôi thiết nghĩ được ra riêng ở với chồng cho thoải mái một tí còn hơn là ở chung ra luồn vào cúi, nên bản thân tôi vẫn hài lòng với cuộc sống vợ chồng son giật gấu vá vai.
Tôi chẳng nề hà đưa hết tiền cho chồng lo chi tiêu ăn uống... (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện bắt đầu tệ hơn đi kể từ khi tôi mang thai. Vì con muộn, lại là con đầu lòng nên tôi nghén ngẩm rất mệt, người tôi gần như yếu lả đi. Tôi bàn giao tiền cho chồng để lo chi tiêu nhà cửa và chợ búa cơm nước. Anh khỏe người hơn tôi, việc đi chợ để anh đi cũng thuận tiện hơn nhiều. Vẫn biết chồng mình tính tình chặt chẽ, không tiêu hoang phí bao giờ nên tôi cũng tạm yên tâm phần nào.
Ngờ đâu sự ki bo kẹt sỉ của anh không chỉ áp dụng trong việc chi tiêu hằng ngày, từ thời anh độc thân mà còn kéo dài cho tới tận khi tôi ốm nghén. Và cũng chính cái sự keo kiệt của anh mới khiến cho tôi cảm thấy dường như mình đã lựa chọn sai lầm.
Cụ thể, vào một ngày đẹp trời, tôi cao hứng gợi ý chồng mua gì đó về cho vợ tẩm bổ. Âu cũng là vợ mình con mình, tôi ngỡ anh sẽ vui mừng đáp ứng ý nguyện của tôi. Vì đằng nào mấy tháng liền tôi nghén ngẩm cũng có ăn được gì nhiều? Như những gia đình khác tôi thấy chồng và bố mẹ chồng hăng hái chăm cho vợ, cho con dâu ăn đồ bổ nhiều lắm, dù sao cũng là con của họ, cháu của họ cơ mà.
Vậy nhưng đến khi tôi muốn ăn ngon một chút để bổ thai thì anh mắng tôi đầy cay nghiệt. (Ảnh minh họa)
Nhưng phản ứng của anh khiến tôi đau điếng, tim gần như bóp nghẹn lại khi anh nói câu cay nghiệt. Anh mắng thẳng vào mặt tôi, bảo tôi ăn ít thôi. Còn con thì sau này sẽ cho ăn sữa ngoài nhiều chất hơn, bổ hơn và thiết thực hơn là tẩm bổ vào mẹ.
Lúc này, chân tay tôi như rụng rời, tôi xót thương thay cho đứa con trong bụng và cho cả số phận của mình. Ngẫm lại, tôi không biết mình đã làm gì sai để rồi đến cơ sự này. Trước khi lấy chồng, tôi cũng có chút vốn liếng tích góp được, nhưng vì quyết ra riêng với anh nên tôi dốc toàn bộ số tiền ấy để mua sắm đồ đạc. Còn chồng tôi, khi tôi hỏi đến anh chỉ ráo hoảnh: "Lương 3 triệu/tháng thì làm gì có tiền mà dành với dụm."
Cuối cùng, tôi làm ra tiền, lương lại cao hơn lương chồng, cũng có chút vốn liếng… mà tôi thấy mình chẳng khác nào phải đi "ăn xin" của chồng. Chắc chồng tôi cũng đang lo sợ viễn cảnh tôi nghỉ đẻ ở cữ sẽ lại "ăn bám" anh đây. Bây giờ mới là ốm nghén, thèm ăn mà còn không được đáp ứng. Liệu sau này, khi tôi sinh con ra, anh đã có được đứa con như anh mong muốn rồi thì anh sẽ đối xử với tôi thế nào?