Tôi ra khỏi nhà trước khi trời sáng, bắt chuyến xe đầu tiên về quê, không cần ai tiễn.
Mỗi lần về ngoại là tôi lại thấy lạnh sống lưng.
Tôi ngồi hàng giờ nhìn những giấy tờ ấy, không nói được câu nào. Đến khi mẹ vợ mất rồi, tôi mới hiểu ra sự thật.
Tôi biết mẹ vợ nói đúng, trước đó tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này rồi nhưng giờ thì mọi câu từ cứ như mắc nghẹn ở cổ, không thể nào cãi lại được bà.
Tôi chết lặng, không phải vì xúc động, mà vì… lạ lẫm.
Tối hôm đó, bà ăn rất ít, sau đấy vào phòng nằm, không ra ngoài xem tivi như mọi khi nữa.
Mỗi người đều có lý lẽ của riêng mình, chỉ có tôi đứng giữa là khó xử.
Giờ tôi vẫn phân vân liệu có nên bán căn nhà dưới quê không hay giữ lại để phòng?
Tôi từng nghĩ tuổi già sẽ yên ổn vì tôi có một ngôi nhà, một đứa con để nương tựa, nhưng không ngờ...
Tình huống khó xử khiến chàng rể ái ngại ngay trong chính ngôi nhà của mình.