Mẹ tôi giữ lại 5 chỉ vàng từ hồi sinh viên, đến khi tôi vào ĐH bà lặng lẽ đưa cho tôi và dặn một câu đầy ám ảnh
Tôi sẽ không bao giờ quên lời dặn của mẹ.
Hồi còn nhỏ, tôi từng thấy mẹ có một chiếc hộp nhỏ cất sâu trong tủ quần áo. Bên trong là vài món trang sức cũ, một xấp tiền lẻ và năm chiếc nhẫn vàng sáng loáng. Khi tôi hỏi, mẹ chỉ cười bảo: "Của để dành, sau này con lớn sẽ hiểu" . Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản là mẹ thích giữ kỷ niệm. Tôi đâu biết rằng, những thứ bé nhỏ ấy lại chứa đựng một bài học tài chính mà tôi không bao giờ quên.
Mẹ tôi xuất thân từ một gia đình nghèo. Hồi còn là sinh viên, bà đi làm thêm đủ thứ nghề: bán hàng rong, gấp hộp giấy, dạy kèm. Số tiền ít ỏi kiếm được, ngoài trang trải học phí và sinh hoạt, mẹ cố gắng tiết kiệm từng đồng để mua vàng.
"Mỗi lần có dư vài trăm nghìn là mẹ lại chạy ra tiệm vàng mua một chút" - mẹ kể. Ngày ấy, một chỉ vàng chưa đến 300 nghìn, và mẹ tích góp suốt bốn năm để có đủ năm chỉ. Không nhiều, nhưng đó là tất cả những gì mẹ có thể dành dụm được từ tuổi trẻ chật vật.
Tôi lên đại học, cũng giống như nhiều sinh viên khác, bắt đầu được cầm tiền nhiều hơn. Học bổng, tiền làm thêm, tiền bố mẹ gửi… nhưng tôi chẳng mấy khi giữ lại được đồng nào. Cà phê với bạn bè, mua sắm, ăn uống, thỉnh thoảng lại "đầu tư" vài món đồ công nghệ đắt đỏ. Tôi từng nghĩ: "Còn trẻ, cứ tận hưởng đi, cần gì phải lo xa".
Rồi một ngày, mẹ gọi tôi vào phòng, lặng lẽ đặt vào tay tôi chiếc hộp cũ năm nào. "5 chỉ vàng mẹ giữ từ hồi sinh viên. Giờ mẹ đưa lại cho con" - mẹ nói, giọng trầm xuống - "Nhưng con có dám giữ nó trong 5 năm không? Không tiêu, không bán, không đụng vào?".

Ảnh minh họa
Tôi ngỡ ngàng, chưa hiểu ý mẹ. Mẹ cười nhẹ: "Mẹ muốn con biết rằng, giữ tiền còn khó hơn kiếm tiền. Nếu con không tiêu số vàng này trong 5 năm, mẹ tin con có thể tự lo cho mình sau này".
Đó là một thử thách thực sự. Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản chỉ là cất giữ thôi mà, có gì khó đâu. Nhưng rồi những lúc thiếu tiền, khi muốn mua một thứ gì đó thật đắt đỏ, tôi lại nhớ đến 5 chỉ vàng kia. Chỉ cần mang ra tiệm bán là có thể thoải mái tiêu xài. Nhưng mỗi lần nghĩ đến lời mẹ dặn, tôi lại cố gắng kìm lòng.
5 năm trôi qua. Tôi ra trường, đi làm, tự lập tài chính, không còn phụ thuộc vào bố mẹ. Ngày cầm trên tay những đồng lương đầu tiên, tôi mới hiểu rõ ý nghĩa lời mẹ nói năm nào. Đó không chỉ là 5 chỉ vàng, mà còn là bài học về sự kiên nhẫn, kỷ luật và tầm quan trọng của việc tích lũy.
Sau này, khi đi làm, tôi nhận ra thế giới tài chính không chỉ có vàng mà còn nhiều cách đầu tư khác: gửi tiết kiệm, cổ phiếu, bất động sản... Nhưng dù là hình thức nào, nguyên tắc quan trọng nhất vẫn là: Kiếm tiền đã khó, giữ được tiền còn khó hơn, và khiến tiền sinh ra tiền lại càng không dễ.
Tôi từng chứng kiến nhiều bạn bè kiếm được những khoản thu nhập đáng kể, nhưng rồi vẫn trắng tay vì không có thói quen tiết kiệm. Cũng có người lao vào đầu tư mạo hiểm, nghe lời "bỏ một lãi mười", cuối cùng lại mất sạch. Càng lớn, tôi càng thấm thía bài học của mẹ: tích lũy không phải là giữ tiền một cách mù quáng, mà là học cách quản lý, để tiền trở thành công cụ giúp mình có một tương lai vững vàng hơn.
Bây giờ, mỗi khi nhìn vào những miếng vàng sáng lấp lánh trong hộp, tôi lại nhớ đến mẹ – người phụ nữ từng chắt chiu từng đồng lẻ để dạy con một bài học tài chính cả đời không quên. Và tôi hiểu rằng, thứ mẹ để lại cho tôi không chỉ là vàng, mà còn là một tư duy:
Dù cuộc sống có thay đổi thế nào, người biết giữ tiền mới là người làm chủ cuộc đời mình.