Mẹ đẻ đến nhà tôi chơi vài hôm nhưng sau 2 ngày bà bảo: "Mẹ sợ con hạnh phúc kiểu này lắm!"

Vỹ Đình,
Chia sẻ

Mẹ nhìn quanh căn nhà rộng rãi, sạch sẽ, nhưng trống trải lạ thường rồi bà thở dài: "Mẹ sợ con hạnh phúc kiểu này lắm. Nó méo mó quá".

Tôi lấy chồng xa nhà hơn 200 cây số. Mẹ tôi vốn thương con gái nên dù không nói ra nhưng tôi biết bà luôn lo lắng. Tôi vẫn thường gọi điện về kể: "Con sướng lắm mẹ ạ, chồng tâm lý, mẹ chồng cũng hiền". Mẹ chỉ cười: "Ừ, miễn con thấy vui là được".

Mãi đến khi bé con được hơn hai tuổi, mẹ mới thu xếp thời gian đến thăm. Tôi háo hức dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ngon để đãi mẹ, còn chồng tôi cũng vui vẻ, bảo: "Con sẽ xin nghỉ một ngày để đưa mẹ đi chơi".

Hôm mẹ tới, mọi chuyện đều diễn ra êm đềm. Buổi tối đầu tiên, chồng tôi vẫn như thường lệ: vừa ăn cơm xong đã ngồi vào máy tính, đeo tai nghe chơi game đến khuya. Tôi quen rồi, nên cũng chẳng để ý. Thấy mẹ ngồi gấp quần áo giúp, tôi khẽ nói: "Kệ anh ấy mẹ ạ, con quen rồi, làm việc mệt nên tối anh ấy giải trí chút".

Mẹ đẻ đến nhà tôi chơi vài hôm nhưng sau 2 ngày bà bảo: "Mẹ sợ con hạnh phúc kiểu này lắm!"- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mẹ chỉ gật đầu, không nói gì. Sang ngày hôm sau, tôi đi chợ từ sớm, nấu nướng, dọn dẹp, pha cà phê mang lên phòng cho chồng. Anh chỉ ừ một tiếng, mắt vẫn dán vào màn hình. Lúc ấy tôi còn thấy vui, nghĩ chắc mẹ nhìn thấy con gái biết chăm chồng, sẽ yên tâm.

Trưa hôm đó, mẹ tôi bỗng bảo: "Con có hay ra ngoài chơi với ai không?".

Tôi cười: "Không mẹ ạ, chồng con không thích. Với ở đây con cũng không thân ai, ở nhà lâu cũng quen".

Mẹ im lặng, ánh mắt thoáng buồn.

Đến chiều, tôi nấu bữa cơm thịnh soạn, chờ chồng xuống ăn. Anh bảo đang dở việc, ăn sau. Tôi cùng mẹ ngồi ăn trước. Mẹ nhìn quanh căn nhà rộng rãi, sạch sẽ, nhưng trống trải lạ thường rồi bà thở dài: "Mẹ sợ con hạnh phúc kiểu này lắm. Nó méo mó quá".

Câu nói khiến tôi sững người. Mẹ nhìn tôi, nhẹ nhàng phân tích: "Con cứ nghĩ chỉ cần chăm chồng, giữ nhà là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không phải là một người làm mọi thứ, còn người kia coi đó là lẽ đương nhiên. Con đang sống trong yên ổn nhưng con có thấy hạnh phúc không, có thấy mình được trân trọng không?".

Tối hôm đó, khi mẹ về phòng nghỉ, tôi ngồi thật lâu trước gương. Nhà cửa vẫn yên, chồng tôi vẫn cười khi thắng ván game, mỗi tháng đưa vợ tiền đều đặn, thi thoảng ngày lễ "ném" thêm vài triệu để tôi tự mua gì tôi thích. Đúng là mọi thứ khá yên ổn, không có gánh nặng nhưng trong lòng tôi bắt đầu thấy trống rỗng.

Có lẽ, đôi khi người ngoài nhìn vào thấy đủ đầy, còn người trong cuộc lại không nhận ra mình đang dần biến mất trong "hạnh phúc" do chính mình tô vẽ. Tôi có nên sắp đặt lại mọi thứ đang yên ổn trong cuộc hôn nhân này?

Chia sẻ