Mẹ đau đớn khi phát hiện sở thích xấu xa của đứa con trai tài giỏi
Làm gì có người mẹ nào không hoảng hốt khi “lỡ” biết bí mật mà con mình che giấu suốt bao năm? Và mẹ tôi lại càng sợ hãi hơn khi không biết phải tiếp tục dạy bảo đứa con trai ngoan hiền thế nào…
Nhà tôi ở là một căn hộ cũ vỏn vẹn 30 mét vuông trong ngõ Thổ Quan. Bao năm qua hàng xóm đều gọi tôi là em gái anh Lâm đẹp trai học giỏi, hoặc con gái của cô Hồng bán xôi. So với anh trai thì tôi nhạt nhòa thật. Từ ngoại hình tới mọi năng khiếu khác, tất cả tôi đều thua kém Lâm.
Mẹ tôi chưa từng có chồng vì bà sống đơn thân nuôi 2 đứa con. Anh em tôi biết mặt bố, biết cả việc bố bỏ rơi mẹ đang bụng mang dạ chửa để chạy theo cô tiểu thư nhà giàu trên phố Xã Đàn. Nhưng chúng tôi không thích ông. Cũng chưa từng gọi nửa chữ “bố”. Cuộc sống 3 mẹ con tôi rất ổn nên chẳng cần ai xáo trộn lên.
Tuy đã gần 50 nhưng mẹ tôi vẫn xinh đẹp lắm. Bà không hề buồn khổ vì số phận long đong, ngược lại bà rất yêu bản thân, chăm sóc chính mình và các con rất tốt. Ông bà ngoại đều thương 3 mẹ con tôi nên cho cái nhà riêng. Và một mình mẹ vun vén hàng xôi nuôi anh em tôi khôn lớn.
Có lẽ anh Lâm thừa hưởng hết mọi điều tốt đẹp từ mẹ, còn tôi thì chẳng được cái gì ra hồn. Lâm đúng chuẩn hình mẫu “con nhà người ta”: vừa học giỏi lại vừa cao ráo, mặt mũi sáng sủa. Từ bé anh đã bộc lộ tài năng xuất sắc trong mọi thứ. Đánh đàn hay, vẽ khá đẹp, chơi game cũng xếp nhất, tên tuổi ở trường toàn hạng 1-2-3. Lên đại học thì kỳ nào cũng mang học bổng về cho mẹ, anh còn được nhận vào làm ở một công ty lớn từ khi mới là sinh viên năm 2.
Mẹ tự hào về Lâm lắm, còn tôi kém anh mỗi 2 tuổi nhưng học hành lẹt đẹt, nhan sắc làng nhàng. Anh bảo “Cún ế chồng thì đã có anh lo”. Còn mẹ thì suốt ngày trêu “Không có con gái xấu, chỉ có con Cún không biết làm đẹp”. Ngày trước thì tôi hay dỗi lắm, còn khóc lóc ăn vạ đuổi đánh Lâm khắp ngõ. Nhưng bây giờ ai nói gì cũng kệ. Niềm hạnh phúc duy nhất của tôi là ăn với ngủ mà thôi.
Mẹ tôi hiếm khi buồn lắm, vậy mà mấy ngày gần đây tôi thấy thái độ của bà khác lạ vô cùng. Hàng xôi của mẹ luôn mở cửa trước 6h sáng, nhưng dạo này mẹ cứ nằm bâng quơ trên giường đến tận 7-8h. Tôi lo lắng bảo mẹ ốm mệt thì nghỉ ngơi vài bữa, song mẹ im lặng chẳng trả lời.
Anh trai tôi đi công tác từ tuần trước, nhà còn mỗi hai mẹ con ăn cơm. Tôi nấu đồ ăn ngon cho mẹ tẩm bổ và rủ mẹ đi sắm quần áo rét. Nhưng mẹ chỉ lắc đầu bỏ bữa khiến tôi bất ngờ.
Nay gió mùa về lạnh buốt, giật mình tỉnh lúc 2h sáng tôi bắt gặp mẹ ôm đầu ngồi dưới bếp. Tôi quyết định gặng hỏi mẹ bằng được. Hít thật sâu mấy cái xong mẹ mới chịu nói một câu:
- Lâm thích ăn cắp vặt con ạ!
Lỗ tai tôi bùng nhùng không hiểu chuyện gì xảy ra. Anh trai điểm 10 của tôi mà lại mắc tật xấu ăn cắp vặt? Năm nay anh cũng đã hơn 20 tuổi, lý do gì mẹ lại nói với tôi điều khó tin ấy? Nhưng mẹ dắt tôi đi xem “bằng chứng”. Không muốn tin tôi cũng thấy giật mình.
- Mẹ dọn phòng cho Lâm thấy có sợi dây bạc thò ra ở ngăn tủ. Tưởng nó vứt đồ bừa bãi nên mẹ mở ra cất lại cho, nhưng trong ngăn này toàn đồ linh tinh không phải của nó. Mẹ nhớ hôm lâu bác Phan có sang bảo nhà bác mất cái tượng ngọc phong thủy để phòng khách, bữa đó thằng Lâm ở đấy xem bóng đá cùng thằng Duy con bác Phan. Chú Hòa siêu thị mini đầu ngõ kể thi thoảng bị mất vài món như chuột máy tính, lọ tinh dầu, móc khóa loại xịn. Nghĩ trẻ con nghịch ngợm nên chú không xem camera truy cứu. Anh chủ hàng điện thoại mặt đường cũng bảo với mọi người là mất vài cái ốp đẹp. Tất cả đều ở trong ngăn kéo của anh trai con. Hãy nói với mẹ là mẹ nhầm đi Cún…
Ngoài những món nghi vấn Lâm trộm từ hàng xóm láng giềng xung quanh thì còn rất nhiều thứ nhỏ nhắn khác nữa. Dây chuyền, nước hoa, bút máy, kính râm… Có cái còn mới tinh chưa bóc vỏ. Chẳng lẽ đi đâu anh tôi cũng tiện tay lấy đem về, rồi “tích trữ” như chiến lợi phẩm thế này sao?
Dù không muốn nghĩ xấu Lâm song chứng cứ lù lù ra đấy nên mẹ con tôi bối rối chẳng biết nên làm gì. Mẹ nóng ruột muốn đợi Lâm về để tra hỏi sự thật. Nhưng tôi biết mẹ cũng đang rất đau lòng, xấu hổ và sợ hãi khi phát hiện bí mật mà cậu con trai hoàn hảo che giấu suốt bao năm. Cả mẹ lẫn mọi người đều chưa từng nghi ngờ anh Lâm. Nếu chúng tôi còn là trẻ con thì dễ hiểu hơn, cơ mà Lâm đã trưởng thành rồi, mỗi tháng anh còn kiếm ra cả đống tiền chẳng thiếu thốn gì.
Trong màn đêm leo lét, tôi thấy mẹ cố gắng gồng mình để nước mắt không rơi. Thất vọng, sụp đổ, rối như tơ vò. Tất cả đều hiện lên trong mắt mẹ, bà nghẹn ngào lẩm bẩm với tôi.
- Mẹ biết hỏi Lâm thế nào bây giờ? Mẹ phải dạy lại anh con kiểu gì hả Cún?...