Mẹ chồng xấu xí hành con dâu xinh đẹp
Nàng dâu kém nhan sắc thể nào cũng bị mẹ chồng chê bai, "dìm giá", nhưng có những cô chỉ vì đẹp mà bị mẹ chồng ghét đắng ghét cay, nhất là khi bà xấu xí.
Hễ ai đó xuýt xoa khen bà Ngọ có con dâu đẹp là bà sầm mặt lại, nhấm nhẳng: “Đẹp thì mài ra mà ăn được à?”. Rồi bà lôi ra một lố khuyết điểm của con dâu, nào là chuyên gia ngủ nướng, cả tuần ở nhà được mỗi chủ nhật mà cứ trương ngủ nứt đến 9h. Nào là người thì là lượt, chăm chút đến từng cọng lông nhưng phòng ở thì như cái chuồng lợn. Nào là chân dài nhưng óc ngắn, nên cố mãi cũng chỉ được cái bằng cao đẳng, nếu không dựa vào thằng chồng thì có mà ăn cám.
Dần dần thì những người hay tiếp xúc cũng biết bà Ngọ không thích nghe ai khen ngợi nhan sắc con dâu, nên họ không khen nữa, trừ vài người thích trêu tức bà là càng cố tình bốc nàng dâu lên tận mây xanh. Họ bảo, con trai bà thật có phúc khi lấy được vợ xinh như vậy, rằng bà chắc sướng lắm vì một đứa con dâu đẹp sẽ cải thiện nhan sắc cho cả thế hệ con cháu, chứ mai này đẻ con gái xấu giống bố thì nguy lắm. Bà Ngọ nghe cứ tím cả mặt, vì con trai bà 10 phần giống mẹ đến 7 phần, bản thân bà hồi trước muộn chồng chỉ vì kém nhan sắc.
Hồi đầu, thấy Uyên - cô con dâu - hễ có thời gian rảnh thường xúng xính váy áo, hẹn hò tụ tập với bạn bè, vui mừng hớn hở, bà Ngọ khó chịu quá bèn ngăn cản bằng cách sai cô chở bà đi mua sắm, hay đi thăm người nọ người kia. Nhưng nếu hai mẹ con ra chợ hay siêu thị thì thể nào người bán cũng xởi lởi nịnh nọt: “Chị ấy là con dâu bác ạ? (không ai nhầm là con gái bà cả). Xinh quá!”. Nếu đưa đi thăm người quen lâu ngày không gặp thì thể nào người ta cũng nắc nỏm khen Uyên, rồi hỏi cô làm tóc ở đâu, mua váy ở đâu… Sau vài lần như vậy, bà hạn chế đi cùng con dâu nếu không thật cần thiết.
Ảnh minh họa.
Uyên luôn tự thắc mắc, không hiểu sao mình cũng ngoan ngoãn, lễ phép mà mẹ chồng lại ghét mình vô cớ như vậy, trong khi bà đối xử với người khác rất tốt. Phải mất gần một năm, Uyên mới biết bà đố kỵ với nhan sắc của cô. Hồi còn trẻ, vì vẻ ngoài, bà chịu nhiều thua thiệt so với những cô gái khác. Điều đó khiến bà ác cảm với phụ nữ đẹp, những người mà bà cho là hứng hết phần hạnh phúc của người khác.
“Nó đẹp vậy thì ngoan thế nào được!”
Bà Phụng ghét Băng ngay từ ngày đầu tiên cô về ra mắt. Tội lỗi cũng ở nhan sắc của cô. “Nhà bác gia giáo, nếp sống chừng mực, giản dị, nên bác nghĩ một người như cháu không hợp”, bà nói thẳng. Thực ra, khi về gặp mẹ chồng tương lai, Băng đã biết ý mặc đồ đơn giản, chẳng phấn son, dù ngày thường cô ăn diện rất mốt. Thế nhưng với nước da trắng, làn môi đỏ, dáng người cao ráo và đường cong nảy nở, nhan sắc của cô vẫn cứ lồ lộ.
“Mày nhìn con mắt nó đi”, bà Phụng nói sau khi đã “đuổi” khách ra về, “Mắt nó ướt rườn rượt như vậy, lại còn môi đỏ như ăn ớt, tướng ấy là dâm lắm, một thằng đàn ông không bao giờ đủ. Hôm nay nó định qua mặt mẹ, ăn mặc ra vẻ con nhà tử tế để lừa mẹ, nhưng nhìn cái dáng đi, dáng ngồi của nó, mẹ biết ngay ngày thường nó ăn chơi đua đòi lắm”.
Cuối cùng thì Băng vẫn trở thành con dâu bà Phụng do sự kiên quyết của chồng cô. Là người phụ nữ sắc sảo, Băng biết ngay từ lần gặp đầu tiên rằng, nếu mẹ chồng đỡ xấu hơn, hẳn bà đã không ác cảm với cô đến mức như vậy. Vì thế, trước mặt bà, cô cố gắng kìm “cái sự xinh đẹp” của mình lại, ra vẻ lôi thôi giản dị lúc ở nhà. Thế nhưng với bà Phụng, như thế vẫn chưa đủ. Bà luôn phê bình con dâu đi làm ăn mặc lẳng lơ, khêu gợi, và lôi về cho cô những bộ đồ mà Băng gọi là “mốt thời Napoleon cởi truồng”. Không mặc nổi những thứ đó, cũng không muốn căng với mẹ chồng, mỗi ngày cô đành lén mang thêm một bộ váy, đến cơ quan thật sớm để thay, rồi cuối giờ thay đồ lần nữa.
Chuyện gian dối của Băng chẳng mấy bữa mà bị mẹ chồng phát hiện, đòi “xử” cô ngay trong bữa cơm tối. Với bà Phụng, đây không còn là chuyện ăn mặc đẹp hay xấu nữa, đàn bà có chồng mà lén mang quần áo để thay đổi như vậy chắc chắn có bồ. Bà bắt cô phải khai ra thằng đàn ông ấy là ai. Thấy con trai chẳng tin tí nào, vẫn khẳng định vợ mình ngoan, bà Phụng uất đến đỏ mặt tía tai: “Nó đẹp vậy mà ngoan được à? Mày lú quá rồi con ạ. Trên đầu mày mà không có cả đống sừng thì tao đi đầu xuống đất”.
Sau lần đó, thỉnh thoảng bà Phụng lại làm ầm lên một trận vì “bắt được bằng chứng ngoại tình” của con dâu. Bà hoạnh họe cô từng phút về chuyện đi đâu, làm gì, với ai, thậm chí còn nhờ người quen làm gần cơ quan Băng để mắt theo dõi, khiến cả hai vợ chồng cô đều mệt mỏi.
Nàng dâu “xuất chiêu”
Cố gắng làm dâu ngoan một thời gian vẫn bị mẹ chồng rỉa rói, Băng vô cùng căng thẳng. Lại thêm sự bức bối vì phải mặc những bộ đồ nghiêm trang nhạt nhẽo trong khi vốn là tín đồ thời trang, cô quyết định không ép mình nữa. Những bộ váy áo quyến rũ và cá tính đã trở lại. Băng mặc nó ngang nhiên trước cặp mắt nảy lửa của mẹ chồng.
“Đằng nào mẹ cũng nghĩ là con lẳng lơ rồi; con có ăn mặc như nữ tu thì cũng thế thôi. Mẹ bảo đã đẹp thì kiểu gì cũng hư. Mà con thì mặc gì cũng đẹp, con lại không thể tự tạt axit cho mình xấu đi để mẹ yên lòng được”, Băng nói. Dĩ nhiên là bà Phụng không để yên cho lối ăn nói “mất dạy” như thế. Chiến tranh mẹ chồng nàng dâu nổ ra, anh chồng đứng giữa chẳng biết bênh ai.
Nhân em chồng đi du học sắp về, Băng bàn với chồng chờ lúc ấy sẽ dọn ra ở riêng, “vì ở với em chắc mẹ tổn thọ mất, mà em thì không cố ngoan hơn được nữa”. Anh chồng nghe lời cô, khiến bà Phụng giận đến mức ốm mất mấy ngày, nhưng rồi cũng đành chịu.
Còn Uyên, cô biết không đời nào chồng chịu để mẹ sống một mình mà ra ở riêng, nên ngoài chuyện cố lấy lòng bà ra, chẳng có cách nào khác. Cô cố gắng thông cảm với tính ghét người đẹp của mẹ, bỏ hết những bộ đồ mát mẻ hay cá tính vốn làm trái mắt người già, cũng thôi đi làm đầu, làm móng. “Đúng là lâu nay con phù phiếm thật, cứ toàn chạy theo hình thức bề ngoài, tốn bao nhiêu tiền. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn mẹ nhỉ”, Uyên nói với mẹ chồng, dù biết rằng sau đó vẫn nhận cái bĩu môi của bà.
Trước mặt mẹ chồng, hễ có ai khen mình đẹp, Uyên nói ngay: “Trông thế thôi nhưng anh Bình (chồng cô) mà không lấy là cháu ế đấy, vì cháu chẳng biết làm gì cả. Anh ấy bảo nếu không cố mà học tài nữ công gia chánh của mẹ thì có ngày anh ấy trả về nơi sản xuất. Cháu cũng cố học mà chưa khá được, nữ công gia chánh là phải có hoa tay chứ đâu phải muốn giỏi là giỏi được đâu”.
Bà Ngọ biết thừa con dâu nói khéo để lấy lòng mình, nhưng cũng thấy dễ chịu. Bà nghĩ, cô con dâu này biết giá trị của bà. Lại thấy cô chịu khó dậy sớm hơn, dọn dẹp nhà cửa, bày trò mua các nguyên liệu về nhờ bà dạy nấu nướng, lâu lâu lại hỏi ý kiến bà về việc nên cư xử với người này thế nào, người kia ra sao… Thỉnh thoảng, Uyên lại có một phát hiện mới về mẹ chồng: “Hóa ra mẹ có vành tai rất đẹp nhé, không mỏng dính như tai con. Con mà có vành tai như thế, kiểu gì cũng mua bông tai suốt. Ối ối, lại phù phiếm rồi”, nàng dâu bưng miệng. Ngay hôm sau thì bà Ngọ thấy con trai mua tặng đôi hoa tai vàng, bà biết thừa là gợi ý của ai.
Hôm khác, Uyên lại phát hiện “có một bà dáng người giống hệt mẹ mặc thử cái áo khoác ngoài shop rất đẹp”, và vì thế cô đã mua cái áo đó về. Quả thật, với cái áo đó, trông bà Ngọ sang trọng và trẻ hẳn ra. Lần khác nữa, cô thắc mắc sao mẹ chồng đã nhiều tuổi mà mái tóc vẫn dày mượt như thế, lại chẳng có mấy sợi bạc: “Trong khi con có tí tuổi mà tóc đã mỏng rồi, mai mốt chắc hói đầu mất thôi. Tóc mẹ như thế này mà làm đầu kiểu giống bác Hảo thì đẹp lắm, quý phái lắm”. Hôm sau, bà Ngọ không hiểu nổi tại sao mình lại để cho cô con dâu kéo ra hiệu làm đầu. Bà chưa làm đầu bao giờ.
Cứ như thế, khi bà Ngọ ngày càng được những người xung quanh khen đẹp thì sự ngứa mắt với nhan sắc con dâu ngày một ít đi, cho đến lúc bà sửng sốt nhận ra mình cảm thấy dễ chịu mỗi lần ngắm cô. Vào cái hôm thấy mẹ chồng nhận xét màu tóc của Uyên trông hơi tối so với nước da, cô con dâu biết mình đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.