Mẹ chồng vừa về đến nhà đã nước mắt lưng tròng chỉ trích tôi chỉ vì...
Run rủi thế nào mà mẹ chồng tôi lại về đúng giờ cơm. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mẹ chồng tôi nổi đóa lên rồi nước mắt lưng tròng.
Tôi lấy chồng xa, hiện đã có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Chồng tôi làm công chức nhà nước, hai con gái của tôi đang học cấp một. Chồng tôi là con trai cả nên việc gì tôi cũng phải xắn tay hàng đầu. Tính tôi hiền lành, thật thà nên được họ hàng nhà chồng quý mến. Tuy nhiên, tôi lại không hợp mẹ chồng. Bà hay nói những điều không hay về tôi với hàng xóm, họ hàng.
Chuyện là chồng tôi có chú em trai đang làm công nhân tại công ty điện lực. Gia đình em trai chồng tôi đổ vỡ sau khi cưới được 2 năm. Số cũng vì vợ của em trai chồng tôi ham mê cờ bạc, không trả được nợ nên trốn đi biệt tăm. Lúc đó, con trai của chú ấy, tên N, mới được gần một tuổi. Em chồng vừa gà trống nuôi con, vừa gánh khoản nợ lớn do vợ để lại. Đồng lương công nhân không nhiều nên mẹ chồng tôi phải giúp đỡ hai bố con chú ấy nhiều.
Con gái út của tôi bằng tuổi cháu N nên chơi rất thân. (Ảnh minh họa)
Con gái út của tôi bằng tuổi cháu N nên chơi rất thân. Hai đứa đi học cùng nhau, quấn quýt chơi với nhau cả ngày. Tôi thương cháu N như con mình. Mỗi khi mẹ chồng tôi đi vắng, tôi đều nói cháu N đến nhà mình ăn cơm. Thế nhưng, cháu N lại kén ăn, chỉ ăn cơm với thịt gà, ngoài ra không ăn gì khác. Mà mọi người cũng biết, đâu phải ngày nào tôi cũng có thời gian đi chợ mua thịt gà, làm thịt gà mỗi ngày.
Bữa cơm nào cũng vậy, khi cả nhà tôi ăn cơm thì cháu N chỉ ngồi im và nhìn chằm chằm vào mâm cơm. Cả nhà tôi không biết nói sao với cháu N. Người ngoài chắc hẳn nghĩ nhà tôi ham ăn, tiếc cả miếng ăn với cháu. Có lần vì đói quá, cháu N giận dỗi, khóc và bỏ về.
Có thể cháu N còn bé nên không nghĩ gì, nhưng mẹ chồng tôi thì lại phản ứng khác. Thật khó giải thích vì không ai lại đi chấp với một đứa trẻ con hay bắt nó phải ăn thứ mà nó không thích. Từ đó, cứ đến bữa cơm là tôi nói với con gái út nhắc N về nhà ăn với mẹ chồng tôi cho đỡ khó xử.
Một lần, mẹ chồng tôi đi vắng đột xuất mà không nói với ai. Thế nên, dù nhà không có thịt gà nhưng tôi vẫn gọi cháu N đến nhà mình. Nhìn mâm cơm không có thịt gà, cháu N nhất định không ăn. Tôi nói cháu N đợi tôi mua thì cháu bỏ về. Cả nhà tôi định ăn cơm trước rồi tôi sẽ nấu cho cháu sau.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mẹ chồng tôi nổi đóa lên, nước mắt lưng tròng. (Ảnh minh họa)
Nào ngờ, cháu N không về nhà mà cứ ngấp nghé ở cửa nhà tôi, ánh mắt nhìn vào nhà, tay ôm bụng đói vẻ thèm thuồng. Tôi nói thế nào cháu cũng không vào, làm mọi người ai cũng mất tự nhiên.
Run rủi thế nào mà mẹ chồng tôi lại về đúng lúc ấy. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mẹ chồng tôi nổi đóa lên rồi nước mắt lưng tròng. Bà nắm lấy tay N, kéo vào nhà tôi rồi cứ thế mắng tôi sa sả. Bà nói tôi là kẻ không biết thương con cháu. Hoàn cảnh cháu N thiếu thốn tình cảm nên N mới suốt ngày ở nhà tôi như vậy. Nay đến bữa cơm mà cả nhà thản nhiên ngồi ăn để mặc cháu như kẻ ăn xin đứng ngoài.
Tôi cãi lại thì bị mẹ chồng cho là hỗn láo, đã sai còn cãi cố. Chồng tôi cũng im lặng, nói tôi nhịn mẹ chồng đi, chẳng lẽ vì chuyện trẻ con mà người lớn phải xảy ra cãi cọ. Tôi không thể chịu nổi sự vô lí của mẹ chồng, càng không thể hiểu N còn bé mà lại hành động như vậy. Nếu không làm rõ mọi chuyện thì mâu thuẫn này còn tiếp diễn đến bao giờ nữa đây.