Mải mê chúc mừng ngày 8/3 với bồ nhí, tôi bàng hoàng khi nghe cuộc gọi của vợ lúc 1h sáng
Càng gần đến ngày 8/3, tôi lại càng cảm thấy hối hận. Nếu như hôm đó tôi không mải mê bên cạnh bồ nhí thì đã không rơi vào tình cảnh con mất, vợ bỏ đi, gia đình tan nát thế này.
Những ngày này có lẽ chị em đang háo hức mong đợi người đàn ông của mình sẽ tặng gì, sẽ đem lại bất ngờ như thế nào. Tôi cũng là một thằng đàn ông, cũng từng bỏ không ít công sức để chuẩn bị một ngày lễ thật bất ngờ cho người phụ nữ của mình. Nhưng tất cả đó chỉ là quá khứ mà thôi bởi bây giờ cứ đến ngày 8/3, tôi lại ngập tràn cảm giác hối hận và đau lòng.
Tôi đã từng có một mái ấm nhỏ hạnh phúc. Vợ chồng tôi quen và yêu nhau từ ngày còn học đại học. Sau khi 2 đứa tốt nghiệp và đi làm được hơn 2 năm thì quyết định về chung một nhà. Ngày đó Ngọc là một người phụ nữ trẻ trung, xinh xắn, biết chăm chút ngoại hình, thường mặc váy nữ tính và còn đem lại cho tôi cảm giác được che chở.
Nhưng sau khi sinh con, cô ấy thay đổi đến mức ngày nào cũng gặp mà tôi vẫn thấy chóng mặt. Người ta bảo "gái một con trông mòn con mắt" còn Ngọc thì nhìn ngược nhìn xuôi gì cũng đem lại cảm giác chán chường. Chẳng thà vài tháng đầu thì chuyện mặt mụn, bụng rạn còn chấp nhận được đằng này cả năm trời rồi mà vẫn thế.
Hồi còn con gái cô ấy chưng diện bao nhiêu thì bây giờ xuề xòa bấy nhiêu. Đầu tóc lúc nào cũng rối bù, nặng hơn 70 kg nên chẳng chịu mặc váy mà thay vào đó là chiếc quần chun và giày bệt. Không chỉ có thế, người cô ấy luôn tỏa ra thứ mùi chua chua khó tả của một bà mẹ bỉm sữa điển hình.
(Ảnh minh họa)
Rồi đứa con gái của tôi cũng quấy khóc lẫn ốm đau liên miên. Sinh non nên sức khỏe của nó không tốt như những đứa trẻ khác. Đáng lẽ thương xót con không hết thì lúc đó tôi lại cảm thấy vô cùng phiền phức. Đi làm về mệt mỏi, chỉ cần nghe tiếng khóc của nó là đã bực mình:
- Khóc gì mà khóc lắm thế không biết.
- Trẻ con thì nó phải khóc chứ sao. Anh có phải là bố của nó không mà vô cảm như vậy? Anh thử xem bế nó được mấy lần rồi mà cằn nhằn?
- Cô nhìn lại mình đi. Đã đẻ một đứa con nay ốm mai đau còn trách cứ gì ai.
- Anh... Tôi không ngờ anh lại là người như thế!
Nhưng tôi đã bỏ ngoài tai những lời nói của Ngọc rồi ôm chăn gối ra phòng khách ngủ, mặc kệ cô ấy chật vật dỗ con. Từ sau trận cãi vã đó, ngày nào tôi cũng tìm mọi cách để đi sớm về muộn, bỏ bê nhà cửa, vợ con và sở hữu một cô bồ trẻ trung bên ngoài để giải khuây.
Hôm đó cũng là dịp 8/3 như thế này, công ty tôi tổ chức liên hoan hoành tráng cho chị em. Sếp tôi còn yêu cầu các anh em đưa vợ hoặc người yêu đi để chúc mừng luôn thể. Nhưng nghĩ tới người vợ ở nhà là tôi lại ngán ngẩm nên lờ đi và không nói gì. Đương nhiên cũng không thể dẫn bồ đi được vì mọi người đều đã biết mặt Ngọc rồi. Lúc bắt đầu vào tiệc, sếp hỏi tôi:
- Sao chú không dẫn vợ con đi cùng? Lâu nay không thấy cô ấy.
- Cô ấy bận ở nhà trông con rồi anh ạ.
Tôi nói dối không chớp mắt rồi tắt nguồn điện thoại để phòng trường hợp vợ gọi. Tăng 1 với công ty chưa đã, tôi còn đưa người yêu đi mua quà và cho cô ấy một ngày lễ lãng mạn nhất. Vì vậy mà đến 1h sáng tôi mới về đến nhà. Cứ nghĩ sẽ phải nghe tiếng khóc của con là tôi lại thấy đau đầu nhưng kì lạ là hôm nay nhà cửa im ắng lạ thường.
(Ảnh minh họa)
Mở điện thoại ra tôi nhận được hàng loạt tin nhắn cũng như cuộc gọi nhỡ của vợ. Vội vàng gọi lại thì trả lời tôi là một giọng nói gần như vô cảm: "Vào viện làm thủ tục mà đưa con về đi. Báo với ông bà 2 bên nữa là họ đã mất cháu rồi."
Tôi không tin vào tai mình nên hét lên với vợ: "Cô nói cái gì đấy? Đây không phải là chuyện để đùa đâu". Nhưng Ngọc đáp với giọng vô cùng mệt mỏi: "Tin hay không thì tùy anh. Còn nếu con anh mà anh cũng không nhận thì tôi cũng không biết nói gì nữa."
3 ngày sau khi con mất, Ngọc chìa tờ đơn ly hôn trước mặt tôi rồi kéo va li ra khỏi nhà. Còn tôi thì chẳng mặt mũi nào níu kéo cô ấy nữa. Tôi là đúng là một người chồng, người cha vô trách nhiệm khi bỏ mặc vợ con chạy theo bồ nhí, còn gián tiếp hại chết con mình.
Con mất, vợ ly hôn, gia đình quay lưng là cái giá mà tôi đã phải trả từ đó đến nay. Và cứ mỗi dịp 8/3 thế này là tôi lại không ngừng hối hận. Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.