Ly hôn vì… sổ đỏ
Vừa thấy vợ, Hưng hăm dọa bằng cách chìa đơn ly hôn, không ngờ, Thu kí ngay khiến Hưng từ bất ngờ đến choáng váng.
Thu chấp nhận lấy Hưng khi anh đã qua một lần đò và có một con trai 4 tuổi với vợ cũ. Thằng bé sống với mẹ, thi thoảng anh mới đón nó về chơi nên giữa Thu và con riêng cũng không xảy ra xích mích hay hiểu nhầm gì. Vợ cũ Hưng cũng đã có gia đình mới nên không làm gì gây phiền hà đến cuộc sống vợ chồng cô. Nhiều lúc, Thu cảm thấy mình may mắn vì có một người chồng chăm chỉ, thương vợ như Hưng. Cho đến khi mẹ chồng cô nói sẽ cắt đất làm sổ đỏ riêng cho hai người.
Căn nhà Thu đang ở vốn dĩ do Hưng và vợ cũ cùng xây nên. Sau đó chưa kịp làm sổ đỏ thì hai người ly hôn nên không bị chia tài sản. Thu là người đến sau, cô nghiễm nhiên được ở trong căn nhà đó. Nhiều lúc cô cũng chạnh lòng khi nghĩ đây từng là mái ấm của chồng mình và một người phụ nữ khác nhưng nghĩ đến lời hứa của mẹ chồng, cô lại thấy yên tâm: “Cũng tội con, cưới nó làm hai nên không được tổ chức rình rang. Mẹ cũng định làm đầu cuối mà sợ người ta nói bày vẽ. Đăng kí kết hôn cũng khỏi cần con ạ, sống với nhau ở cái tình chứ cái giấy ấy nghĩa lý gì. Sau này cưới xong, mẹ sẽ làm sổ đỏ cho hai đứa đứng tên”.
Tuy nhiên lời hứa đó đến tận 2 năm sau mẹ chồng cô mới thực hiện. Đưa cho bà số tiền để làm sổ đỏ, Thu thấp thỏm chờ đợi ngôi nhà sẽ chính chủ mang tên mình. Thế nhưng tới hai tháng sau vẫn chưa có tin gì, đánh bạo, cô hỏi thì nhận được câu trả lời lấp lửng của mẹ chồng: “Từ từ chứ người ta làm cũng lâu lắm con à”. Nhưng khi hỏi những người bạn làm bên địa chính, Thu biết được rằng để làm một cái sổ đỏ thì chậm nhất là hơn một tháng chủ sổ đã phải lên kí để hoàn tất hồ sơ giấy tờ rồi.
Nhiều lúc, Thu cảm thấy mình may mắn vì có một người chồng chăm chỉ, thương vợ như Hưng (Ảnh minh họa).
Không thể làm gì ngoài chờ đợi, cho đến một ngày, Thu nghe được cuộc trò chuyện của mẹ chồng với một bác hàng xóm. Chẳng là hôm đó, cô đi làm rồi nhưng quên điện thoại ở nhà, sợ có khách hàng liên lạc, cực chẳng đã, Thu mới phải quay về nhà. Dựng xe ngoài cổng, Thu chạy vào nhà thì thấy không thấy mẹ chồng đâu, lấy điện thoại định đi thì nghe tiếng cười nói phát ra từ phòng riêng của mẹ chồng, trong đó có nhắc tới tên cô. Tò mò, Thu ghé vào thì nghe mẹ chồng đang nói với bác hàng xóm về chuyện làm sổ đỏ cho vợ chồng cô.
“Con Thu sống cũng tốt nhưng không thể không phòng ngừa gì bác ạ. Với lại, căn nhà này vốn dĩ là của thằng Hưng với vợ cũ, giờ vợ chồng chúng không ở với nhau nữa thì cũng còn cháu. Tôi ăn chắc, làm giấy tờ chuyển nhượng quyền thừa kế căn nhà cho mình thằng Hưng, có gì sau này dễ bề cho thằng con trai đầu của nó. Bác thấy tôi nói có đúng không?”
Thu tròn mắt nghe từng lời của mẹ chồng, khi bác hàng xóm hỏi có cho cô biết hay không thì câu trả lời của mẹ chồng cô như nhát dao chí mạng đâm vào tình yêu cô dành cho chồng: “Đương nhiên là không cho nó biết, cứ nói là để vợ chồng nó cùng đứng tên. Thằng Hưng cũng đã đồng ý như vậy rồi, nó cũng nói: 'Đời mà, chẳng biết trước điều gì, thôi thì cứ thủ trước. Làm sổ đỏ xong cứ đưa nó cầm'. Đây bác xem, sổ đỏ tôi lấy về hôm qua rồi này”.
Hóa ra, Hưng chẳng tin tưởng gì Thu lại nhẫn tâm hùa với mẹ để lừa cô một vố đau đớn. Thất thần, ngẫm nghĩ từng lời mẹ chồng nói khi nãy nên khi đi ra, cô vấp phải chân bàn phát ra tiếng động. Mẹ chồng nghe nên vội vàng ra xem, thấy Thu, bà hơi chững lại nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vui vẻ như bình thường. “Con đi làm mà sao về sớm vậy? Lại quên gì hả con gái?”, bà ngọt ngào bao nhiêu thì cô càng thấy đau khổ, thất vọng bấy nhiêu. “Con quên điện thoại. Nhưng cũng nhờ quên mà con phát hiện ra con người thật của mẹ, mẹ chồng ạ”. Cô nói rồi bỏ đi mà không thèm để ý tới tới vẻ mặt ngạc nhiên lẫn bực tức của mẹ chồng đang trân trân đứng nhìn theo.
Từ đó, Thu đi sớm về khuya, cũng chẳng còn mặn mà với chồng và nhà chồng nữa. Hưng thì không biết tại sao vợ mình lại thay đổi nhanh như vậy, lúc nào cũng lầm lầm, lì lì, chẳng cười nói như bình thường. Còn mẹ thì cũng tỏ vẻ không vui, đặc biệt khi thấy con dâu đi chơi về trễ mà không lo cơm nước. Hỏi thì Thu chẳng nói chỉ cười cười.
Thật cay đắng cho kiếp vợ hai, từng nghĩ đây là hạnh phúc của mình, không ngờ lại hóa ra đau khổ, bất hạnh (Ảnh minh họa).
Bình thường, khi dẫn con trai về chơi, Thu cũng rất vui vẻ chơi với bé nhưng sau khi biết bộ mặt thật của chồng và mẹ chồng, cô gần như xa lánh đứa trẻ kia. Biết là làm vậy là sai, vì đó chỉ là một đứa trẻ con, không có tội tình gì, nhưng chỉ càn nghĩ tới những gì mẹ chồng nói là cô lại tức điên cả người. Một lần, thấy bé vào phòng riêng của hai vợ chồng, Thu dắt bé ra nhưng thằng bé không chịu mà khóc um cả nhà. Mẹ chồng đang nấu ăn dưới nhà nghe thấy vội vã lên, chẳng biết đúng sai thế nào, cũng chẳng cần hỏi đầu đuôi ra sao, bà đã sẵng giọng: “Đây không phải là nhà cô mà cô muốn làm gì thì làm, đây là nhà vợ chồng nó xây lên, cô đến sau được ở thì nên biết thân biết phận. Sau này, căn nhà này sẽ thuộc về thằng bé. Cô hiểu chưa?” .
Thu chưa hết bất ngờ vì thái độ của mẹ chồng thì thằng bé nghe bà nội nói vậy cũng hùa theo: “Đúng đó, đây không phải nhà dì, dì đi đi, đây là nhà của con, của mẹ và ba con, dì đi đi”. Vừa nói thằng bé vừa nắm tay cô lôi đi. Thu hất tay đứa bé rồi bỏ chạy xuống nhà.
Thật cay đắng cho kiếp vợ hai, từng nghĩ đây là hạnh phúc của mình, không ngờ lại hóa ra đau khổ, bất hạnh. Cô cứ chạy xe mãi ngoài đường đến gần 11 giờ đêm mới về.
Hưng đi làm về, nghe mẹ kể việc vợ đánh con mình thì tức lắm. Tối đó vợ lại đi tới khuya mới về nên càng bức bối trong lòng. Vừa thấy vợ, Hưng hăm dọa bằng cách chìa đơn ly hôn, không ngờ, Thu kí ngay khiến Hưng từ bất ngờ đến choáng váng. “Tôi về để lấy quần áo và đi khỏi căn nhà này. Anh và mẹ anh đừng lo, sẽ không ai tranh giành căn nhà này với con trai anh đâu. Xem ra lần này chọn anh đúng là sai lầm lớn của đời tôi rồi”, Thu ấm ức nói rồi vội vã bỏ đi.