"Lấy chồng rồi, mày phải thờ chồng, thờ bố mẹ chồng"
Ngay cả khi rất thương mẹ, tôi cũng không thể bênh được bà. Vợ tôi sai vì em cố cãi mẹ chồng, mẹ tôi cũng sai vì xúc phạm gia đình nhà vợ. Phải tôi là vợ tôi, tôi cũng không chịu được.
Chào bạn Phương Hạnh và các anh chị em!
Tôi quyết định viết bài chia sẻ này sau khi đọc bài viết "Chọn chồng và mẹ, mình sẽ chọn chồng" của bạn Phương Hạnh. Tôi chẳng có ý định tranh cãi gì với bạn Hạnh, chỉ muốn chia sẻ câu chuyện đại chiến giữa vợ tôi và mẹ tôi mà gia đình tôi đã trải qua. Đúng là nhớ đời.
Tôi sinh ra trong gia đình khá giả, bố tôi mất khi tôi đang học ở nước ngoài nghành Hóa sinh. Mẹ tôi là một người phụ nữ phong kiến và hơi khó tính, chắc tại mẹ tôi cũng già rồi.
Ngay khi tôi về nước và có công việc ổn định với mức lương cao, mẹ tôi quyết định mai mối tôi với con của một bác là bạn của mẹ. Vấn đề là tôi đã có người yêu trước đó, em cũng là người Việt Nam nhưng học ở Pháp từ cấp 2, sau đó em cũng về nước và đã có việc làm.
Vì không phải là người mẹ chọn trước nên mẹ tôi có sẵn định kiến với con
dâu. Ngay từ khi dắt cô ấy về mẹ tôi đã nói: "Cưới người có học vấn về
thì nó cưỡi cổ mày" (Ảnh minh họa)
Kể cả tôi chưa có người yêu thì tôi cũng không đồng ý với cô gái mẹ định chọn. Bởi mặc dù tôi cũng chẳng tài giỏi bằng ai nhưng tôi cũng gọi là có tí tri thức. Thế mà mẹ định mai mối tôi với một cô mà mới chỉ học hết lớp 11 vì mẹ tôi bảo cô ấy có vẻ hiền.
Tôi không khinh, nhưng tôi thấy không phù hợp. Tôi đã từ chối và nói với mẹ về người yêu tôi. Mẹ tôi chẳng vui vẻ gì, rồi bảo "Để xem có khá hơn được đứa tao chọn không?".
Về phần gia đình nhà bạn gái tôi (vợ tôi sau này), thì tôi rất quý bố mẹ vợ vì hai bác làm kinh tế giỏi và cũng tốt bụng. Nhà vợ tôi theo đạo Phật nên hai bác hiền lành. Thêm nữa là gia đình nhà vợ tôi rất hạnh phúc, hai con (vợ tôi và một anh trai) rất quý bố mẹ. Cả nhà ở cùng nhau là vui vẻ rộn ràng lắm.
Vì không phải là người mẹ chọn trước nên mẹ tôi có sẵn định kiến với con dâu. Ngay từ khi dắt cô ấy về mẹ tôi đã nói: "Cưới người có học vấn về thì nó cưỡi cổ mày". Nhưng với tôi thì tôi và vợ cũng khá tương xứng. Kinh tế hai gia đình cũng vậy nên tôi khăng khăng quyết tâm, cuối cùng mẹ cũng hậm hực đồng ý.
Vợ tôi thì do sống ở nước ngoài từ nhỏ nên tư tưởng khá Tây, đặc biệt là vấn đề bình đẳng. Nên nói đến vụ "hầu hạ nhà chồng" hay "thờ chồng" hay gì gì đấy là vợ tôi nhảy xổ lên (vợ tôi cũng thẳng tính) rồi bắt đầu nói về việc sau này cưới đừng hòng nhắc mấy câu ấy trước mặt vợ. Tôi cũng đồng ý. Tôi có mẹ, vợ tôi cũng thế, sao lại cưới mà bắt vợ tôi phải bỏ bố mẹ đi lo cho nhà chồng được?
Cũng từ đấy mà nảy sinh chuyện. Ngay từ lúc mới cưới, mẹ tôi rất hay nói mát mẻ em. Ví dụ như hôm đầu tiên đi làm lại, thấy em mặc váy, mẹ tôi đã bảo: "Chắc vẫn muốn đi theo trai nên mới phải ăn mặc đẹp thế". Vợ tôi lại vô tư: "Con xinh mà, lại làm ra tiền, ăn mặc xấu người ta cười cho, cười cả anh Minh".
Về việc nấu ăn, mẹ tôi hôm nào cũng đi ăn sáng bên ngoài với các bác già cùng khu, nên hai vợ chồng tôi thỏa thuận là ai dậy sớm hơn thì nấu ăn sáng. Bình thường mẹ tôi đi thể dục sớm, lại về muộn nên không để ý vụ này.
Một hôm, mẹ về sớm, thấy tôi đang ở bếp nấu ăn sáng, thì mẹ vào tận giường lôi vợ tôi dậy, bắt nấu ăn cho chồng. Vợ tôi kêu buồn ngủ, mẹ nói: "Lấy con tao thì phải hầu con tao". Vợ tôi ngái ngủ lý lẽ: "Lương anh ấy làm một tháng bao nhiêu tiền, con làm đâu có kém hơn. Anh ấy đi làm cả ngày, con đâu có làm nửa ngày đâu. Hôm qua con nấu rồi, hôm nay đến lượt anh ấy chứ mẹ" làm mẹ tôi càng ghét.
Tôi với vợ phải bàn nhau, cứ khóa trái cửa lại, khi nào mẹ về sớm mà tôi đang nấu thì tôi gọi vợ dậy giả bộ, chuyện cũng êm êm.
Cuộc đại chiến là, hôm vợ tôi đang nấu ăn (vợ tôi và gia đình vợ có thói quen là ăn nhạt), lúc mẹ tôi thử canh thì mẹ tôi phàn nàn. Nhưng phải đến lúc bà nói "Nấu ăn chẳng ra gì như cái thằng bố mày ấy" thì vợ tôi bắt đầu tức.
Vợ tôi hỏi lại là "Mẹ vừa nói gì đấy?". Chính câu hỏi lại đấy nên chắc mẹ thấy khiêu khích nên bà quát to lên "Tao nói là mày với nhà mày nấu ăn như cho con ... ăn ấy" (lại phải kể là nhà bố mẹ vợ tôi ăn chay. Hôm hai bên gặp nhau, bố vợ tôi đích thân xuống bếp nấu ăn đãi thông gia bên cạnh việc mua thêm món thịt).
Thế là vợ tôi không chịu được nên nói luôn: "Con nấu nhạt thì mẹ bảo cho thêm muối, chứ đừng có nói về nhà con như thế". Mẹ tôi nói luôn: "Tao là mẹ chồng mày, tao thích tao cứ nói, mày lấy chồng rồi mày phải thờ chồng, thờ bố mẹ chồng. Để hôm nay tao dạy mày" thì vợ tôi nói luôn: "Con không thờ ai cả, mẹ tôn trọng nhà con thì con tôn trọng mẹ, không thì con không tôn trọng mẹ được đâu".
"Mày ăn cơm nhà tao, uống nước nhà tao mà mày dám mở mồm nói mất dạy thế à?". "Con ăn cơm, uống nước nhưng không ăn không của ai. Mẹ đừng quên tiền biếu mẹ hàng tháng là của anh Minh, còn tiền điện nước nấu ăn là tiền con. Con không ăn xin của ai, cũng không ăn không đâu mà mẹ lấy cái đấy ra dọa con".
Ôi trời, lúc này ngồi viết mà tôi vẫn còn thấy sợ, phụ nữ cãi nhau là chẳng biết phải làm gì luôn. Tôi không chen vào nói được gì vì định nói thì mẹ tôi quát im mồm. Cuối cùng bà nói: "Mày cút xéo nhà tao, nhà tao không chứa chấp loại như mày", vợ tôi lập tức lên phòng thu dọn quần áo rồi đi luôn.
Sau vụ đấy tôi cũng hỏi ý kiến của mấy thằng làm cũng chỗ. Bọn nó đòi túm tóc, bạt tai vợ bắt đi xin lỗi mẹ. Tôi nghe cười mà trong lòng cũng khinh bọn đấy, hở ra là đánh đập, cái kiểu chưa phân biệt đúng sai mà đã dùng vũ lực là kiểu của bọn vô học.
Ngay cả khi rất thương mẹ, tôi cũng không thể bênh được bà. Vợ tôi sai vì em cố cãi mẹ chồng, mẹ tôi cũng sai vì xúc phạm gia đình nhà vợ (Ảnh minh họa)
Vợ tôi sai vì em cố cãi, mẹ tôi cũng sai vì xúc phạm gia đình nhà vợ. Phải tôi là vợ tôi, tôi cũng không chịu được nên tôi không trách em nhiều. Anh trai tôi nói tôi như thế là bất hiếu. Tôi không đồng ý.
Cái chữ Hiếu, không phải hở ra là bênh chằm chặp mà không biết nhận thức đúng sai. Đúng thì bảo là đúng, sai thì nói là sai. Đúng sai còn lẫn lộn với nhau thì hóa ra là con người chẳng biết nhận thức.
Hiện giờ anh trai tôi cùng vợ anh đang ở với mẹ, chúng tôi đã dọn ra ở riêng. Vợ chồng tôi cũng thường về thăm bà vì ở cùng thành phố. Tôi nghĩ là, mấy cái chữ "Tam tòng tứ đức", thờ chồng, thờ nhà chồng, đã là phong kiến lắm rồi.
Chẳng có một xã hội nào có thể chưa được mấy cái chữ đấy lâu dài, những người phụ nữ nào mà họ chấp nhận, thì họ khổ. Cả những người đàn ông cũng vậy, anh có chịu được kiểu này không mà anh bắt vợ anh phải chịu, rồi lại đem vũ lực ra làm công cụ? Như tôi đã nói, chỉ có những thằng nào vô học mà không biết lấy gì bảo vệ mình thì mới dùng đến nắm đấm thôi.