Làm dâu… chị chồng!
Chị chồng chống nạnh sa sả đứng ngoài phòng khách nói vọng vào cay nghiệt: “Mợ có ốm thế nào cũng đừng bắt cậu làm ba cái chuyện đàn bà thế chứ. Chị nuôi cậu khó nhọc từ tấm bé đến giờ đâu phải để cậu rửa bát quét nhà cho vợ…”. Nước mắt ứa ra, Huyền tấm tức quay mặt vào tường, kéo chăn lên quá đầu chán nản.
Tùng trở về khi căn nhà vẫn tối như bưng, nhìn chiếc xe máy của vợ dựng ngay ngắn trong sân, Tùng bối rối vội vã bước vào. Cái bóng đen ngồi im lìm trong phòng tối, đầu ngả sang một bên trên ghế sa lông giữa phòng khách đó chính là Huyền. Tùng sờ soạng bật công tắc, căn phòng bừng sáng cũng không khiến Huyền nhúc nhích. Tùng nhăn nhó nhìn những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi trên gương mặt buồn bã của vợ.
Huyền nghẹn ngào nhưng dứt khoát: “Giữa chị ấy và em, anh hãy chọn lấy một. Sống như thế này thì em không thể chịu đựng thêm được nữa. Em đã hết kiên nhẫn rồi”. Tùng ngồi phịch xuống ghế, đối diện với vợ, anh cúi xuống ra chiều suy nghĩ, mắt anh bắt gặp hai chiếc vali phình to đặt dưới chân bàn đang chờ đợi, chợt thấy tim mình đau nhói một cảm giác bất lực.
Huyền không còn nhớ rõ đã bao lần bị chồng bỏ rơi chỉ vì bà chị chồng ích kỉ.
Quay qua quay lại trước gương, ngắm nghía mình xinh xắn trong bộ đầm mới, Huyền hí hửng khoác tay Tùng bước ra cửa. Hôm nay hai vợ chồng cô đi đám cưới cô em họ. Đang lúi húi khóa cửa, tiếng chị chồng đã léo nhéo sau lưng làm Huyền tụt hứng: “Cậu mợ xong cả chưa. Thằng út hôm nay lại bận việc đột xuất không đèo chị đi được. Chị đành đạp xe sang xem cậu có cho chị đi nhờ được không đây”. Tùng thật thà: “Vâng, thế thì chị cất xe đạp vào đây, rồi sang xe em chở. Nhà em hai xe máy, chị lo gì”. Huyền chưa kịp phản ứng, bà chị đã nhanh chân nhảy tót lên ngồi sau xe cậu em. Tùng lừng khừng như muốn chờ vợ, nghe chị giục giã liền phóng xe đi trước. Chiếc xe vụt đi trước mặt Huyền, chị chồng quay lại nhìn cô em dâu đang chưng hửng, miệng cười tươi rói.
Cái Tết đầu tiên đã cận kề, biết bao dự định của Huyền tan thành mây khói. Chẳng phải nói ngoa, nhưng chị chồng đã "bắt cóc" Tùng ăn Tết cùng chị. Chị chồng đã tuyên bố thẳng thừng: “Lúc chưa lấy vợ, cậu vẫn ăn Tết với chị, năm nay hai vợ chồng cứ về đây ăn tết cho vui”. Lời mời của chị còn có hiệu lực hơn cả mệnh lệnh, Tùng ngại vợ nhưng còn e chị không hài lòng, anh chẳng dám mở miệng từ chối. Còn Huyền cố làm căng, mong kéo chồng thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của bà chị. Sau cuộc tranh luận có phần gay gắt, Tùng xách túi quần áo ra khỏi nhà. Huyền gạt nước mắt đứng chôn chân trong phòng ngủ, cố kìm lòng không chạy theo níu giữ.
Cứ như hàng thế kỷ đã trôi qua kể từ khi Tùng đi mới chưa đầy 1 ngày. Nằm lì trong phòng không ăn không ngủ, chỉ khóc và khóc, sốt ruột khi không có một cuộc điện thoại nào của chồng, Huyền chồm dậy. 30 Tết, nhà cửa vẫn lạnh tanh, không có chút sinh khí. Huyền vội vã thay quần áo. Cô quả quyết phóng xe sang nhà chị chồng.
Huyền nóng nảy: “Anh đứng lên đi về nhà với em. Chúng ta cần thống nhất lại một số chuyện”. Tùng đưa mắt nhìn chị như dò hỏi thái độ. Bà chị cũng bắt đầu lớn tiếng đáp trả: “Mợ học đâu cái thói lên giọng với chồng thế hả?” rồi quay sang Tùng: “Cậu sống kiểu gì để vợ nó trèo lên đầu lên cổ. Phải nhà người khác, chả phải nói chắc đã cho vợ vài cái bạt tai là còn ít. Cái tội xấc láo, không coi chồng, không coi nhà chồng ra gì”, Huyền nhìn thẳng vào mặt chồng, giọng chắc nịch đầy vẻ kiềm chế: “Anh về hay không về? Bây giờ hoặc là không bao giờ. Anh hãy suy nghĩ cho kĩ”. Tùng ấp úng nhìn vẻ cương quyết trên gương mặt vợ, từ từ đứng dậy. Chị chồng quắc mắt lôi tay Tùng ngồi xuống: “Chị nuôi cậu đến giờ đủ lông đủ cánh rồi, cậu muốn bay đâu thì bay phỏng? Hôm nay cậu phải làm cho ra nhẽ. Chị thì chỉ có một, còn vợ thì không vợ này, chị lấy cho cậu vợ khác. Chứ mà hỗn láo với chị là không có được đâu”.
Trái tim Huyền đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng câu từng chữ chị chồng nói ra khiến bao nhiêu uất hận trong lòng Huyền cũng vỡ òa trong tích tắc. Mắt đỏ hoe ầng ậc nước, Huyền quyết định thôi nín nhịn: “Chị nói như vậy nghe chẳng lọt tai tẹo nào đâu. Chị yêu thương anh ấy thật lòng thì phải vun vào mong cho vợ chồng em hòa thuận hạnh phúc, chứ không phải xúi bẩy này nọ. Đã đành chị có công nuôi nấng anh ấy, vợ chồng em sẽ biết ơn và trân trọng tự đáy lòng, còn những việc trong gia đình em, chị không nên can dự vào. Chị nên biết giới hạn mà dừng lại”. Huyền vừa nói hết câu, bà chị chồng đã lăn đùng ra nhà, tay chân khua khoắng bù lu bù loa kêu trời than đất.
Huyền ngao ngán và tràn trề thất vọng quay đầu bước đi. Đằng sau, Tùng lúng túng giải quyết hậu quả của cuộc cãi vã. Ra đến cổng, Huyền vẫn nghe thấy tiếng chị chồng đang gào thét kể lể, vẫn những chuyện nuôi nấng chăm sóc em trai mà Huyền đã nằm lòng từ lâu. Huyền phóng xe về nhà, bỏ lại đằng sau những ánh mắt tò mò đồ dồn về một phía của những nhà hàng xóm. Những người nhanh chân đã bắt đầu rậm rịch kéo nhau ra cửa hóng chuyện...