Không thể thay đổi!
Mai vồ vập, run rẩy mở tờ giấy ra. Những con chữ Quang viết như nhảy múa trước mắt cô, Mai đứng chết lặng, tờ giấy trên tay rơi xuống, Mai lảo đảo dựa vào cánh cửa tủ...
Chiều muộn, Mai vội vàng tạt qua chợ rồi hấp tấp phóng xe qua trường học đón con. Điện thoại của chồng từ chiều đến giờ Mai gọi mãi vẫn không thể nào liên lạc được với anh. Vừa chở con về nhà, Mai vừa thấp thỏm lo không biết chồng có xảy ra chuyện gì không vì bình thường mọi ngày Quang vẫn tự giác lúc thì nhắn tin, lúc thì gọi điện cho Mai hỏi han đủ thứ. Vậy mà ngày hôm nay, Quang hoàn toàn im lặng. Mai thấy lạ nên liên tục gọi cho chồng nhưng kết quả là chỉ có tiếng tổng đài báo ngoài vùng phủ sóng. Suốt sau năm nên vợ nên chồng, chưa bao giờ Quang để cho Mai phải bất an lo lắng ngay cả lần anh bị tai nạn gãy chân, vào bệnh viện băng bó anh vẫn gọi điện về thông báo với vợ là cơ quan phải làm thêm giờ để rồi cuối cùng khi tập tễnh với một bên chân bó bột trắng xóa về nhà thì Mai mới giật mình, hoảng hốt.
Quang đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết cứ như anh chưa từng tồn tại trong ngôi nhà này. Không một ai biết Quang đi đâu, người thân cận nhất mọi khi vẫn cà kê quán xá với Quang cũng không thể mang lại cho Mai dù chỉ là chút ít thông tin về chồng. Mai đoán định mọi tình huống có thể xảy ra với Quang, cô bắt cậu em mình chở tới khắp các bệnh viện trong thành phố nhưng cuối cùng cô lại phải thất thểu ra về...
Cả đêm ấy Mai vật vã khóc lóc, chờ đợi, cầu xin ai đó giúp cô tìm chồng mình. Rồi mọi hướng tỏa đi đều rũ rượi trở về mà không tin tức... Người này động viên người kia và quan trọng hết là động viên Mai: “Có lẽ nó đi nhậu đâu đó rồi quên mất đường về” với hy vọng là không có chuyện gì xấu xảy ra với Quang. Cứ thế tất cả mọi người chong đèn thức chờ Quang. Tờ mờ sáng, thằng cu con có lẽ do thấy nhà nhốn nháo thì tỉnh dậy đòi mẹ. Mai mệt lả vào nằm với con rồi thiếp đi lúc nào không hay biết...
Mai đứng dậy tiến về phía tủ quần áo toan với tay lấy bộ đồng phục cho con thì một mảnh giấy được găm vào cánh tủ rơi ra. Theo phản xạ, Mai cúi xuống nhặt lên định ném bừa vào tủ thì nét chữ quen thuộc của Quang lướt qua mắt. Mai vồ vập, run rẩy mở tờ giấy ra. Những con chữ Quang viết như nhảy múa trước mắt cô, Mai đứng chết lặng, tờ giấy trên tay rơi xuống, Mai lảo đảo dựa vào cánh tủ rồi cứ thế tấm thâm giờ đây đã mềm oặt vì điều gì đó rất kinh khủng, thoải dần xuống đất. Mẹ Mai thấy vậy liền chạy lại nhặt tờ giấy lên, bà không tin vào những gì mình đang đọc. Anh con rể đã cao chạy xa bay cùng ả người tình nào đó mà ngay đến cả chết đi sống lại bà và Mai cũng không thể biết, Quang để lại vài dòng chữ và tờ đơn xin ly hôn đã được kí sẵn. Mai thất thần đứng vụt dậy, cô đảo tung tủ lục tìm. Cũng như khi Mai lồng lộn chạy khắp mọi nơi tìm Quang thì lần này, Mai cũng không thấy được cái mình cần thấy: quyển sổ tiết kiệm toàn bộ số tiền dành dụm được trong mấy năm qua cộng với số nữ trang bố mẹ cho trước khi về nhà chồng đã không cánh mà bay...
|