Góp 5 triệu tiền ăn mỗi tháng mà mẹ chồng cho ăn canh rau, tôi lập tức "chặn đứng" bằng đề nghị khiến bà cứng họng
Tôi không thể ngờ rằng mẹ chồng mình lại tính toán chi li với con dâu tới mức như vậy.
Từ lúc mới yêu, tôi và Khang đều đã nói rõ về hoàn cảnh của nhau. Anh cũng không giấu giếm rằng anh là con trai 1, vì thế chuyện phải chung sống với bố mẹ là khó tránh khỏi. Anh cũng hy vọng tôi có thể thông cảm, chung sống hòa bình cùng bố mẹ anh.
Tôi cũng đưa ra đề nghị với Khang rằng, bản thân tôi sẽ cố gắng hết sức quan tâm, chăm sóc bố mẹ chồng. Nhưng ngược lại, họ cũng phải dành cho tôi sự tôn trọng tôi đáng được hưởng.
Thế rồi hai chúng tôi tiếp tục chuyện yêu đương khá bền vững, hơn 1 năm sau thì kết hôn. Vì biết còn phải chung sống với nhau lâu dài, thế nên tôi tìm cách lấy lòng bà. Thay vì giữ khư khư vàng cưới, tôi đã dặn mẹ mình cho thật ít, rồi tôi chủ động đưa tất cả số vàng hồi môn cho mẹ chồng cất hộ.
Ngoài ra, số tiền mừng cưới, tôi cũng không động vào chút nào, tất cả tôi đưa bà lo trang trải chi phí. Mẹ chồng tôi có vẻ hài lòng về việc này. Và cuộc sống lúc mới này tôi thấy cũng khá ổn. Nếu tôi có gì chưa phù hợp với gia đình, mẹ chồng cũng tận tình chỉ bảo.
Thế nhưng, gia đình hạnh phúc kiểu này chẳng kéo dài được lâu. Bởi mẹ chồng tôi là người khá "chắc tính", sống tiết kiệm hơi thái quá so với điều kiện kinh tế của gia đình. Bà hay cằn nhằn tôi vì mua hoa quả, mua đồ ăn vặt tốn kém…
Sau 1 tháng, bà tuyên bố thẳng với tôi:
- Cái Linh nó tiêu hoang lắm, Khang đưa tiền đây mẹ giữ cho.
Tôi há hốc miệng, chỉ biết cười gượng, bảo:
- Mẹ ơi, con thấy nhà mình bữa ăn chỉ có đồ mặn, thiếu đi đồ tráng miệng nên mới muốn bổ sung chút thôi mà. Con có làm gì quá đáng hay hoang phí lắm đâu ạ. Còn tiền 2 vợ chồng, chúng con chuyển vào sổ tiết kiệm chung rồi mẹ ạ, con không hoang phí 1 đồng nào đâu mẹ.
Khang đương nhiên cũng đứng về phía vợ. Thế là kể từ ngày đó, mẹ chồng bắt đầu để ý việc chi tiêu của tôi. Suốt ngày hỏi tôi tiêu gì, cả ngày đã tốn hết bao nhiêu. Tôi mua 1 cân cam, cân ổi thôi bà cũng lật tới lật lui tra khảo xem mua hàng nào, loại ngon hay dở, có mặc cả hay không. Chưa hết, còn việc 2 vợ chồng mỗi tháng tiết kiệm được bao nhiêu, gửi ngân hàng hay làm gì bà cũng nhất quyết hỏi cho bằng được.
(Ảnh minh họa)
Nhưng chỉ thế thì tôi còn chưa ức, mỗi khi có dịp, bà lại bóng gió nói tôi giấu quỹ đen hay biếu tiền nhà ngoại mà không nói với Khang. Những lúc ấy, tôi chỉ muốn mặc kệ tất cả lễ nghĩa, đứng dậy mà bật lại lời bà nói, cãi tay đôi tới cùng.
Nhưng Khang nắm tay tôi ý ngăn cản, rồi anh lên tiếng:
- Vợ con tiêu 1 đồng cũng ghi vào sổ, mua gói băng vệ sinh cũng kể với con, làm gì có đồng nào dư mà cho nhà ngoại với quỹ đen hả mẹ? Không phải con bênh, nhưng cô ấy chi cho mẹ đẻ 1 thì chi cho nhà mình 5 đấy.
Có vẻ như lời nói của vợ chồng tôi không ăn thua, bà bắt đầu quay sang dùng hành động. Tôi vốn đi làm về muộn, thường phải 7h mới tới nhà. Nhưng thời gian gần đây, chuẩn bị cho sản phẩm ra mắt, cả phòng marketing chúng tôi đều phải tăng ca tới 8 - 9h mới về là chuyện thường. Chính vì thế, tôi đã xin phép nhà chồng và bảo mọi người cứ ăn cơm trước.
Chuyện chẳng có gì nếu như mâm cơm bà phần tôi không đạm bạc với bát canh rau muống luộc, ít muối lạc, ruốc khô. Chưa kể mọi thứ bát đũa ăn xong còn ngổn ngang xung quanh. Bữa đó, tôi đem đổ cả đi, rồi lên phòng than thở với Khang. Lúc này, anh mới ngớ người hỏi:
- Sao thế được. Nãy cả nhà ăn thịt kho với cá rán mà. Anh để riêng phần em, khi anh ăn xong mẹ bảo lên nhà mẹ dọn.
Tôi giơ cho anh cái ảnh mâm cơm vừa xong, Khang tức lắm định đi tìm mẹ luôn, nhưng tôi can:
- Cứ để thêm vài bữa nữa xem sao. Em không nghĩ vì chuyện em giữ tiền của 2 đứa mà mẹ đối xử với em như này đâu.
Thế nhưng, những bữa tiếp theo cũng tương tự. Đáng giận nhất là thức ăn phần tôi, bà đem giấu đi để ăn bữa sáng hôm sau. Hai vợ chồng tôi đóng 5 triệu tiền ăn, 2 triệu tiền điện nước cho ông bà, thế mà phải ăn mâm cơm như này tôi tức không chịu được.
Sau hơn 1 tuần, tối chủ nhật đó cả nhà quây quần, tôi mới nói:
- Lâu lắm rồi con mới được ăn cơm có thịt.
Bố chồng hơi ngơ ngác hỏi han, mẹ chồng thì lặng thinh gắp đồ ăn. Sau đó, Khang đáp lời:
- Thời gian qua vợ con bận rộn nên không phụ mẹ chuyện bếp núc được, phiền mẹ rồi. Nhưng vì thế mà mẹ đối xử với cô ấy như thế thì con rất buồn.
- Để cho mẹ không phải vất vả nữa, từ tháng sau vợ chồng con xin phép không ăn chung nữa mẹ ạ. Chúng con cũng chỉ đóng tiền điện, nước, mạng thôi nhé! 5 triệu chúng con xin giữ lại lo ăn uống hàng ngày.
Mẹ chồng tôi nghe thế thì cứng họng. Có lẽ bà không ngờ tôi lại dám đưa ra đề nghị này. Nhưng suy cho cùng tôi dám bật lại thế cũng vì hành động của bà quá đáng thôi mà.