Giọt nước tràn ly dẫn đến quyết định bỏ chồng
Mẹ chồng xúc phạm Thủy bao nhiêu, Thủy đều chịu được. Nhưng Thủy không thể để cho người ta xúc phạm về chuyện đó, dù là chồng đi chăng nữa.
Chỉ vì một câu nói mà bỏ chồng Bà Xuân hậm hịch bê chậu nước đổ toẹt ra vườn, vừa quẳng cái chậu loảng xoảng trên đầu hè, vừa chửi đổng. Thủy thấy cay sống mũi dù đã chịu đựng quen. Chỉ vì mải bế con vào mặc quần áo, nên khi tắm xong cho con cô chưa thể dọn ngay được bãi chiến trường do thằng bé vừa tạo ra trong khi tắm.
Ảnh minh họa
Chồng đi làm xa, Thủy ở nhà trông đứa con trai 2 tuổi ở với bố mẹ chồng. Thủy muốn gửi con đi làm, nhưng nỗi lo nọ chồng chéo nỗi lo kia, khiến cô lấn cấn chưa thể dứt con ra mà đi được. Nói là ở nhà trông con nhưng Thủy chẳng có quyền gì với con. Con ăn gì, mặc gì cũng là do ông bà quyết định. Mà Thủy không dám gửi con cho ông bà trọn một ngày. Ông bế cháu trên đùi mà hút thuốc lào sòng sọc, thả khói nghi ngút, nếu không câu nói tục cũng chực trên miệng. Bà thì chỉ thích dỗ cháu bằng bim bim, nước ngọt, hay những thứ kẹo xanh đỏ tím vàng, bà có thể sẵn sàng cho cháu ăn no mấy thứ đó thay cháo…
Bao nhiêu lần, Thủy phân tích cho ông bà, đưa báo cho ông bà đọc nhưng ông bà chỉ gạt đi, nói thêm thì thành hỗn láo. Mỗi lần chồng về, bao nhiêu ấm ức buồn thủi Thủy muốn xả hết với chồng cho nhẹ bớt. Nhưng vừa lân la vào chuyện, Danh đã gạt phắt: "Cả tuần đi làm vất vả, anh không muốn nghe chuyện linh tinh đâu, đau hết cả đầu, em lắm chuyện quá!". Thủy lại bùi ngùi không dám nói gì thêm, nỗi lo âu không được san sẻ trĩu nặng lên bội phần. Cộng với việc hàng ngày ở nhà quẩn quanh với con cái với trăm ngàn thứ việc không tên, va chạm với bố mẹ chồng, không là ra tiền khiến Thủy càng thêm chán nản.
Trầm cảm hay stress là khái niệm xa xôi của những con người nơi làng quê này, nếu Thủy có bị trầm cảm thì chắc họ cũng không hiểu gì, có ai hiểu thì cũng chẹp miệng mà mỉa rằng: “Sướng quá hóa rồ!”. Cũng phải thôi, Thủy chỉ việc ở nhà trông con, chồng nuôi, thích gì là chồng chiều không ý kiến. Vậy còn muốn gì nữa. Người ta bảo có voi thì đòi tiên, lòng tham của con người thì không đáy, Thủy cố gắng xoa dịu lòng mình bằng suy nghĩ: “Thôi thì cố gắng chăm chút cho con khỏe mạnh, con cái khỏe mạnh thì Thủy có thể chịu đựng được tất cả.” Thủy gượng cười: “Thực ra có gì đáng để phải chịu đựng đâu, chuyện thường mà!”
Dường như cái suy nghĩ ấy không thể xoa dịu được nỗi lo mơ hồ và sự buồn chán ngự trị từ ngày này qua tháng khác mà không thể giãi bày ra của Thủy. Chồng Thủy thì cái gì cũng nghe lời mẹ, tiền làm được bao nhiêu đưa hết cho mẹ nên Thủy chẳng bao giờ có tiền, muốn mua gói băng vệ sinh cũng phải ngửa tay xin tiền mẹ chồng.
Nhiều lần, Thủy nghe mẹ chồng nói năng không kiêng dè sau lưng Thủy là Thủy chỉ là đồ ăn bám, may phúc lấy được con nhà giàu. Từ lúc về ra mắt, mẹ chồng đã có thành kiến với Thủy vì chê nhà Thủy nghèo nhưng vì chiều con, bà mới cho lấy. Nhưng chưa ngày nào, Thủy làm mẹ chồng vui lòng được.
Công ty cũ gọi điện mời Thủy quay lại làm việc vì thiếu nhân sự có kinh nghiệm. Thủy khấp khởi mừng, nhờ bạn bè tìm nhà trọ gần công ty cũ rồi hỏi han chỗ học ở gần cho con. Thủy mơ màng nghĩ đến tương lai tươi sáng hạnh phúc của gia đình ba người được gần nhau, thoát áp lực với bố mẹ chồng. Hôm Danh về, Thủy nói chuyện với chồng về việc đi làm lại. Danh định phản đối nhưng thấy lương cao lại được Thủy sắp xếp ổn thỏa nên cũng xuôi theo.
Nào ngờ mẹ chồng nghe thấy thì phản đối, quát tháo ầm lên. - Suốt ngày chỉ ở nhà ăn bám chồng, sướng không biết đằng sướng lại còn rửng mỡ Thủy nhã nhặn đáp lại: - Con ở nhà chăm con cũng là công việc, con không ăn bám. Con đã quyết đi là con sẽ đi. Không ngờ, Danh nghe thấy thế, bèn sửng cồ lên chửi vợ: - Mẹ tôi nói không đi thì không đi đâu hết. Bố mẹ cô vô học nên dạy cô hỗn láo với mẹ chồng như thế hả?
Nghe Danh nói, Thủy không tin vào tai mình nữa. Mẹ chồng xúc phạm Thủy bao nhiêu, Thủy đều chịu được. Nhưng bố mẹ Thủy mất công sinh ra nuôi dạy Thủy, Thủy không thể để cho người ta xúc phạm, dù là chồng đi chăng nữa. Thủy trừng mắt nhìn chồng rồi lao vào phòng thu dọn đồ đạc, bế xốc con đi. Thằng bé đang ngủ, khóc ré lên làm Thủy đau như cắt. Bế con ra đến cửa, mẹ chồng ra giằng cháu nhưng không đủ sức giành được với Thủy bèn gọi Danh ra. Danh bảo: - Mẹ cứ để cho nó đi. Mấy hôm nó khắc phải mò về. Thủy vừa bế con đi vừa khóc. Thằng bé cũng đoán có chuyện nên cứ giãy ra đòi bà nội. Nhưng Thủy không thể yếu lòng được, cô kiên quyết không quay đầu lại. Đàn bà bỏ chồng thì đã sao chứ? Anh nghĩ rằng Thủy sẽ quay lại nhưng Thủy sẽ cho Danh thấy là Danh đã nhầm. Thủy không bao giờ muốn về làm vợ của Danh, không bao giờ tha thứ cho nữa.