"Gái ế" sau đám cưới rởm với gã đàn ông khát tiền mới biết mình sập bẫy
Mấy hôm sau Hiệp vẫn bặt vô âm tín. Tới lúc này thì cô đã có thể khẳng định gã đàn ông đó đã bỏ trốn mất dạng với số tiền cuỗm được từ đám cưới với cô rồi!
Thanh vốn không xinh đẹp như những cô gái khác, nếu không nói là kém sắc. Gia đình cô bình thường, bản thân cũng không kiếm ra nhiều tiền. Có lẽ vì vậy nên tới tận bây giờ, dù đã sắp trải qua đủ 33 cái xuân xanh nhưng cô vẫn chưa tìm được người đàn ông của đời mình.
Một ngày, Hiệp bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống của Thanh. Anh là nhân viên sửa chữa điện lạnh mà trong một lần chiếc tủ lạnh nhà cô hỏng, cô đã có dịp quen biết. Hiệp hơn Thanh 2 tuổi, cũng chưa có gia đình vì mải mê làm ăn và điều kiện kinh tế chưa cho phép. “Bây giờ các cô gái ai cũng chê trai nghèo hết em ạ, nên anh chưa dám lấy vợ”, Hiệp nửa đùa nửa thật. Trong lòng Thanh nhủ thầm: “Còn em không chê mà anh!”, nhưng ngại ngần không nói ra miệng.
Sau hôm ấy, Hiệp và Thanh vẫn giữ liên lạc và dần trở nên thân thiết lúc nào không hay. Một tháng sau, Hiệp ngỏ lời yêu khiến Thanh vỡ òa trong hạnh phúc. Cô biết, sẽ còn rất nhiều khó khăn chờ đón 2 người ở phía trước nhưng nếu đồng tâm hợp lực, Thanh tin rồi cô và anh sẽ vượt qua tất cả.
Yêu nhau 2 tháng, Hiệp ngỏ lời cầu hôn Thanh. Cô ngỡ ngàng, không nghĩ anh lại nóng vội muốn cưới cô làm vợ đến thế. Hiệp giải thích: “Anh đã nhiều tuổi, mẹ mong anh lấy vợ từ lâu lắm rồi. Hơn nữa không nhanh trói em lại, có ai nẫng mất thì sao?”. Thanh nghe thế thì vui sướng ngất ngây, gật đầu không do dự. Cô cũng dâu còn trẻ trung gì nữa đâu. Có một người đàn ông như Hiệp thật lòng muốn tính chuyện trăm năm, cô còn mong ước gì hơn?
Ảnh minh họa
Đám cưới của Hiệp và Thanh diễn ra nhỏ gọn nhưng đầm ấm. Hiệp nói, bố anh đã mất, mẹ anh đi nước ngoài xuất khẩu lao động làm giúp việc cho người ta, không thể nói về là về được. Nhà ở quê của nhà anh cũng bán từ lâu rồi, sau này mẹ anh về nước thì sẽ đến sống với vợ chồng cô. Anh em họ hàng ở quê khinh mẹ con anh nghèo nên đã lâu không qua lại. Thanh nghe hoàn cảnh của Hiệp thì thương xót còn không hết, cũng chẳng nghi ngờ gì. Nhưng cô bàn với anh, thuê vài người lớn tuổi để đóng giả làm họ nhà trai, kẻo bố mẹ cô buồn lòng mà mọi người lại xì xầm.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Thanh trong bộ váy cô dâu nắm chặt tay Hiệp đi mời rượu khách khứa, nở nụ cười đầy mãn nguyện trên môi. Hiệp chưa phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng Hiệp đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp vào lúc cô đơn độc, chán nản nhất. Cô cảm kích và sẽ hết lòng đối đãi với anh vì điều đó.
Đêm tân hôn, sau những giây phút thăng hoa, Thanh nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cả ngày mệt nhoài với tiệc cưới nên cô ngủ rất say. Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại thì ánh nắng đã chói chang bên ngoài. Vì Hiệp chưa có nhà nên cô và anh quyết định cứ tạm thời ở lại nhà cô, khi nào mẹ anh về 2 người sẽ ra ngoài thuê nhà để sống cùng bà. Đêm tân hôn này cô và Hiệp ngủ lại khách sạn.
Không thấy Hiệp nằm cạnh, ngó quanh cũng không thấy anh trong nhà tắm, Thanh nghĩ chắc anh ra ngoài làm gì đó. Nhấc điện thoại gọi cho Hiệp không liên lạc được, Thanh dậy tìm quanh phòng thì giật mình phát hiện tập phong bì mừng cưới hôm qua còn chưa bóc và chiếc hộp đựng vàng hồi môn của bố mẹ, cô dì chú bác trong nhà cho cô đã không cánh mà bay.
Thanh đợi tới gần trưa mà không thấy Hiệp quay lại, điện thoại anh vẫn trong tình trạng tắt máy. Cô vội qua cửa hàng chỗ Hiệp làm việc trước đây nhưng người ta cho biết Hiệp đã xin nghỉ từ mấy hôm trước. Anh cũng là nhân viên thời vụ nên không có hồ sơ lưu ở cửa hàng để mà tìm địa chỉ, quê quán cụ thể.
Lúc này Thanh mới bàng hoàng nhận ra, dù cô và Hiệp đã tổ chức đám cưới nhưng những gì cô biết về Hiệp chỉ là số điện thoại và những lời kể từ miệng anh ta. Còn chuyện đăng kí kết hôn, anh ta nói cưới xong đăng kí cũng được, cô đồng ý vì cho rằng đó cũng chẳng phải điều gì quan trọng. Ngờ đâu…
Mấy hôm sau Hiệp vẫn bặt vô âm tín. Tới lúc này thì cô đã có thể khẳng định, Hiệp đã bỏ trốn mất dạng với số tiền cuỗm được từ đám cưới với cô rồi. Thanh nhớ lại, cả đám cưới từ đầu tới cuối đều do cô bỏ tiền ra trang trải. Từ mua nhẫn, làm album, tới tiền cỗ bàn, mua sắm phòng tân hôn. Hiệp luôn tỏ vẻ áy náy khi để cô phải cáng đáng hết nhưng bản thân lại chẳng chi ra một xu nào. Còn Thanh thì ngu muội tin tưởng anh ta và nghĩ đơn giản rằng bây giờ cô chịu thiệt thòi một chút, sau này anh ta sẽ bù đắp lại cho cô.
Mọi người trong họ nhà cô không thấy Hiệp đâu, cuối cùng cũng vỡ lở ra chuyện anh ta đã trốn mất. Ai cũng nói cô ngốc, dễ tin người, khát lấy chồng quá nên mới bị một gã đểu giả dắt mũi, mấy mánh lới lừa lọc đơn giản như vậy mà cũng mắc câu. Thanh chẳng nói lại được câu nào, vì có lẽ đó là sự thật. Lật giở cuốn album ảnh cưới, nước mắt cô cứ thế chảy dài…