Gài bẫy vợ
Gã trừng mắt, sấn sổ tiến về phía thị: “Hóa ra lâu nay cô lợi dụng tôi vắng nhà, cô mèo mả gà đồng! Đúng là khốn khổ cho cái thằng tôi...”. Nói rồi gã đập choang cốc chén...
Gã về nhà, vợ gã vẫn cặm cụi lau chùi trong bếp. Mùi thức ăn thơm phức sộc thẳng vào mũi gã. Cơn đói lúc này như được dịp biểu tình, bụng gã quặn lên, sôi sục. Gã đưa tay xoa xoa cái bụng lép xẹp, rướn mắt nhìn mâm cơm nóng hổi một cách tiếc nuối. Gã chậc lưỡi, xốc lại quần áo, chỉnh lại bộ dạng của mình rồi hùng hồn nện gót giày để ra hiệu cho vợ rằng gã đã về.
Thấy vợ cập rập chạy ra, gã lừ lừ đưa mắt nhìn rồi hất hàm hỏi: “Hai đứa đâu rồi mà nhà vắng lặng thế này? Cô lại để chúng nó chúi mũi vào máy tính chơi game rồi chứ gì? Rồi đến đổ đốn ra hết thôi...”. Gã thủng thẳng vừa đi vào phòng vừa nói, gã làm ra điều quan trọng, thở dài chán ngán, tháo chiếc cavat ra khỏi cổ rồi ném về phía vợ. Như thành phản xạ quen thuộc, vợ gã nhanh tay chộp lấy chiếc cavat rồi vừa treo ngay ngắn vào góc tủ rồi vừa nói: “Hai đứa nó đi học thêm rồi anh ạ! Dạo này học hành căng thẳng, cái Hương thì học thêm để vượt cấp, thằng Nam thì học thêm ngoại ngữ vì con nó bảo đang bị tụt so với các bạn”, thị lại thoăn thoắt ra giúp gã cởi bỏ áo sơ mi, cho vào giỏ đựng đồ cần giặt để ngay góc phòng... Cứ như thế, cho đến khi gã lại chỉnh tề, bảnh bao trong bộ pizama, thì thị mới lật đật chạy ra ngoài phòng ăn.
Rồi bỗng nhiên gã yêu, gã yêu say đắm cô thư kí mới tuyển vào công ty. Gã đâm chán vô tận mụ vợ lôi thôi ở nhà, suốt ngày chỉ biết cắm đầu như con rùa rụt cổ đến nhân viên của chồng đến chơi để bợ đỡ, thị cũng không biết cách ra dáng để làm mát mặt chồng. So thị với cô thư kí thấy đúng là một trời một vực. Gã bất giác rùng mình tự hỏi: “Sao mình có thể sống chung với người đàn bà ấy được chừng ấy năm?!”. Gã muốn “dọn lối” về nhà để gã và cô thư kí kia có thể điềm nhiên tay trong tay bước vào ngôi nhà đó...
Gã tung xấp ảnh thị và một người đàn ông đang cười nói vui vẻ giữa phố ra khắp bàn. Thị choáng váng vì có cả những tấm ảnh, người đàn ông kia còn ghé sát vào người thị... mà thị không biết nó từ ở đâu ra... Gã trừng mắt, sấn sổ tiến về phía thị: “Hóa ra lâu nay cô lợi dụng tôi vắng nhà, cô mèo mả gà đồng! Đúng là khốn khổ cho cái thằng tôi...”. Nói rồi gã đập choang cốc chén. Gã hùng hồn, mặt đỏ bừng, gã xộc vào phòng, ném tung tóe quần áo của thị ra ngoài, gã đuổi: “Cô biến đi cho khuất mắt tôi. Biến ngay lập tức...”. Cơn oan ức chẹn cứng cổ thị, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài, thị không thể nói gì, thị vùng chạy khỏi nhà mặc kệ hai đứa con gào đến khản cổ gọi mẹ...