Gã chồng bất tài

,
Chia sẻ

Vân quyết định dù sao cũng phải một lần "dạy" cho chồng một bài học. Cứ phải để cho gã chồng bất tài sống một mình, không người hầu hạ, không tiền chu cấp cho hắn sáng mắt ra mới được...

Bình và Vân yêu nhau chưa chín muồi nhưng vì có bầu nên vạn bất đắc dĩ phải làm đám cưới ngay.

Bình đã 27 tuổi nhưng vẫn là công tử “ăn bám toàn phần” vào gia đình. Bố mẹ Bình hiếm hoi, mãi đến năm mẹ Bình 36 tuổi, đi chạy chữa khắp nơi mới sinh ra được cái “cục ngọc, cục kim cương” là Bình. Gia đình Bình thuộc hàng khá giả, có quan hệ rộng nên khi anh ra đời đã được ngậm “chiếc thìa bạc” trong miệng rồi. Bố mẹ Bình chiều theo tất cả những yêu sách của con vì đơn giản nghĩ: “Mình có mỗi nó, không cho nó thì cho ai…”.

Khi đám cưới, Vân mới 22 tuổi, còn Bình 25 tuổi. Cả hai đang học đại học nên đành phải bảo lưu kết quả để bước vào cuộc sống gia đình bất đắc dĩ, cho dù với Bình, ngoài ăn chơi và phá của của bố mẹ ra anh chẳng làm nổi việc gì.

Gã chồng bất tài 1
Mặc dù vợ bận trăm công nghìn việc nhưng Bình vẫn chẳng quan tâm (Ảnh minh họa)

Cưới xong, bố mẹ Bình mua cho hai vợ chồng một chung cư cao cấp để ở riêng, tiền chi tiêu mẹ Bình vẫn chu cấp cho con trai vì nghĩ: “Giờ nó lấy vợ, mẹ không chăm sóc được như ngày xưa nữa, nên càng phải bù đắp cho nó…”. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ vì thế mà được khá thoải mái. Nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, bố Bình vướng vòng lao lý rồi bị bắt, tài sản bị kê khai và tịch biên hết, kể cả cái chung cư mà hai vợ chồng đang ở. Mẹ Bình chạy ngược chạy xuôi lo việc của chồng, việc gia đình. Một hôm đi đường chẳng may quệt phải xe tải, mẹ Bình nằm hôn mê bất bỉnh từ đó. Mọi việc trong nhà cứ thế đảo lộn lên, bỗng chốc Bình trở thành kẻ không nhà, lại thêm cha mẹ gặp hạn, vợ thì đang chửa đẻ...

Cứ tưởng thấy cảnh gia đình hoạn nạn thế, Bình sẽ trưởng thành hơn để cáng đáng việc nhà. Nhưng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, làm sao mà công tử Bình - một chuyên gia “ăn bám toàn phần” lại có thể "rũ bùn đứng dậy sáng loà” như vậy được, nên mọi chuyện lại đổ hết lên vai Vân.

Bản thân Vân vốn sinh ra trong gia đình kinh doanh, buôn bán nên cô nhanh nhẹn và biết sống hợp thời thế. Còn gần chục cây vàng bố mẹ đẻ cho làm của hồi môn, cô đem bán rồi tính kế mở shop thời trang, một công việc mà khi còn năm đầu sinh viên, cô đã khá thành thạo với việc kinh doanh online. 

Nói là làm, Vân tìm điểm chuyển nhượng rồi thuê người sửa chữa lại, rồi tìm mua tủ, kệ… để trang trí quán, tìm thêm mối hàng và lập thêm nhiều kênh bán hàng online. Tất tần tật cô đều phải tự tay làm hết, vì mỗi khi nhờ chồng thì Bình vô tư cầm cái Iphone chơi game rồi bảo: “Vợ cứ chủ động đi, anh có biết gì đâu mà làm…”.

Việc to nhờ không được, việc bé cũng không xong. Bố thì bị tạm giam không biết tình hình thế nào, Vân bảo Bình rảnh không làm gì thì cuối tuần vào trại giam thăm bố nhưng Bình luôn lấy cớ trì hoãn. Thực ra Bình lười đi vì đêm chơi game đến 3, 4 giờ sáng mới đi ngủ, rồi đến 4, 5 giờ chiều mới bình minh. Mẹ thì đang nằm trong viện, Vân cứ ôm cái bụng 7 tháng chạy từ bệnh viện về cửa hàng, rồi đủ thứ tiền dồn đến cô hàng tháng: tiền thuê cửa hàng, thuê nhà, tiền chi tiêu hàng ngày, tiền lấy hàng, tiền chuẩn bị để sinh đẻ, tiền viện của mẹ chồng và đủ thứ tiền không gọi thành tên khác… khiến Vân stress trầm trọng. Tuy thế, Bình vẫn chẳng coi việc ấy liên quan đến mình.

Hàng ngày, nếu không đi la cà cùng lũ bạn rảnh rỗi thì Bình lại nằm nhà “chiến” game online, đói thì bảo vợ nấu hộ. Vợ cáu không nấu thì lại ra đường ăn hàng. Tiền thì để trong két, Bình biết mã nên cứ vô tư lấy xài, đến khi vợ hỏi sao thiếu nhiều thế thì Bình hồn nhiên trả lời: "Tiêu thì phải hết chứ…” khiến Vân chỉ còn biết gạt nước mắt.

Vợ sắp đến tháng đẻ nhưng vẫn phải đi làm hùng hục để nuôi sống gia đình và dành dụm tiền sinh con, trong khi “đức lang quân” vẫn hì hục cày game mê mải, rồi lại cầm cả tiền hàng của vợ đi chiêu đãi bạn bè để ra oai, nâng cao dĩ diện nữa. Bên ngoại biết nội tình nên xót con lắm, mẹ Vân bảo: “Về nhà mà đẻ, mẹ chăm, mặc xác cái thằng chồng bất tài ấy…” nhưng Vân vẫn cố nín: “Thôi, con làm con chịu, nhà mình không phải lo cho con đâu…”. Mặc dù trong lòng cô cũng ngán gã chồng này đến tận cổ rồi, nhưng là bản thân cô lựa chọn nên giờ biết kêu ai?

Gã chồng bất tài 2
Cô quyết định để cho chồng sống một mình, không người hầu hạ, không tiền chu cấp cho hắn sáng mắt ra mới được... (Ảnh minh họa).

Ngày Vân vào bệnh viện sinh, chỉ có gia đình bên ngoại và bà cô bên nhà nội chứ không thấy bóng dáng Bình đâu cả, gọi điện cũng không liên lạc được. Mãi đến khi chuẩn bị ra viện cô mới thấy mặt chồng lù lù đi từ cổng viện vào. Chồng Vân chẳng chào hỏi ai một câu, liếc nhìn con rồi hỏi vợ: “Đẻ có đau không vợ?” khiến nhà ngoại chỉ biết nhìn ông con rể mà ngao ngán. Còn Vân thì chán đến mức không buồn đưa mắt nhìn chồng.

Anh trai Vân biết chuyện cũng không thể chịu được, liền hỏi thẳng: “Chú không định đi kiếm việc gì mà làm, trước là nuôi thân, sau giúp vợ nuôi con đi à? Cứ sống bám vào vợ mãi sao được?” thì Bình hiên ngang trả lời: "Em xin đâu chả được việc, nhưng tháng 5 triệu thì thấm vào đâu? Em đang chờ có chỗ 30 triệu/tháng thì đi làm”.

Về đến nhà, không thấy chiếc xe máy của mình đâu, Vân hỏi chồng thì Bình ậm ừ bảo mang đi sửa. Thấy thái độ khả nghi, Vân truy đến cùng thì Bình trả lời: “Tại em không để tiền ở nhà tiêu nên anh đem cầm đồ rồi…” khiến Vân chỉ còn nước uất nghẹn.

Vân chỉ còn biết ôm con mà rơi nước mắt khi nghĩ đến thảm cảnh sau này. Cô quyết định dù sao cũng phải một lần "dạy" cho chồng một bài học. Cô thu dọn đồ đạc đưa con về ngoại. Cứ phải để cho gã chồng bất tài sống một mình, không người hầu hạ, không tiền chu cấp cho hắn sáng mắt ra mới được...

Mecghi
Chia sẻ