“Em yêu anh nhưng em còn yêu bản thân mình hơn”
Nếu vào nhà tôi lúc này, bạn sẽ thấy một giấy note màu vàng được dán ở một vài nơi, trên đó có ghi “em yêu anh nhưng em còn yêu em hơn”. Đã lần thứ n chồng tôi tức giận bóc nó vứt đi. Nhưng rồi tôi lại viết dán vào chỗ cũ như một lời nhắc nhở và khẳng định về lòng tự tôn của mình.
Theo dõi nhiều chia sẻ của các chị em đã lâu, thỉnh thoảng tôi lại khá ức chế trước một vài tâm sự của các chị em phụ nữ. Các chị kêu khổ và cầu cứu sự chia sẻ giúp đỡ của những người xa lạ, trong khi cánh cửa tự giải thoát lại ở ngay bên cạnh mình.
Các chị quan niệm “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”, nhưng đó là suy nghĩ sai lầm của những người tiểu nhược, phụ thuộc. Đừng hỏi vì sao cuộc đời thường bất công với mình mà cũng đừng bao giờ an phận chịu đựng số phận mà gọi đó là “cái số đã định”. Những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời là điều không thể tránh khỏi, nhưng ta có thể chọn nhiều cách khác nhau để vượt qua khó khăn.
Anh giận vì tôi cả gan tuyên bố yêu bản thân hơn yêu anh và có thể chủ động bỏ anh. (ảnh minh họa)
Bản thân tôi lại nghĩ, phụ nữ hơn nhau ở bản lĩnh và quyền quyết định. Cứ cho vì một sai lầm nào đó nên cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng đi tiếp hay dừng lại đều là quyền tự quyết của mỗi người. Cái quyền đó cũng tự nhiên và chính đáng như việc bắt đầu một tình yêu.
Có nhiều người vì cả nể, vì sợ hãi dư luận xã hội, vì sức ép của muôn vàn nỗi sợ tưởng tượng khác mà không dám ly hôn. Mẹ tôi là một người như thế. Bà chịu đựng tính vũ phu của bố tôi đã lâu nhưng vẫn tô vẽ với thiên hạ bằng một hạnh phúc giả tạo để cứu vãn gia đình và thể diện của chồng mình. Làm vợ trong một gia đình lúc nào cũng có tiếng khóc thầm và những vết thương không tự nhiên xuất hiện mà gọi là hạnh phúc?
Tôi khuyên bà nên ly hôn. Nhưng bà lại nghĩ cho tôi sau này mang tiếng không có bố và thiên hạ dị nghị vì bố mẹ ly hôn. Với tôi, việc không có bố còn tuyệt vời hơn nhiều so với việc có bố mà ông ta lại là một kẻ vũ phu, nát rượu. Mẹ tôi quá coi thường sự nhạy cảm của trẻ con, tôi đã biết rạn nứt giữa bố mẹ từ bé. Tôi âm thầm chịu đựng nỗi đau đó trong nhiều năm, nó khiến tôi già trước tuổi mà không ai biết.
Trong cuộc sống hôn nhân hiện tại cũng vậy, tôi yêu anh 10 thì ít ra anh cũng phải yêu tôi 8, 9. Tôi đâu phải là thánh nhân mà ban phát tình yêu không hoàn lại, cái gì hễ có tương tác mới lâu bền.
Có một lần tôi nhờ chồng mua hộ bát phở khi anh đang trên đường đi nhậu về. Rốt cuộc anh về nhà mà chẳng mua gì cả vì lý do trời mưa ngại đi ngược đường. Hành động nhỏ đó khiến tôi suy nghĩ.
Tôi đã từng bỏ họp chạy về nhà lấy giấy tờ mang lên công ty cho anh mặc dù sau đó bị khiển trách. Tôi đã từng lặn lội cả buổi chiều để tìm ra một món ăn mà anh vô tình nhắc đến. Tôi đã từng bắt taxi ra tận sân bay để đưa anh một cái áo sơ mi mà tối qua tôi đã gấp nhầm khi chuẩn bị hành lý cho anh đi công tác. Tôi đã rất nhiều lần nhún nhường và hi sinh để chăm sóc lo lắng cho anh. Vậy mà anh không mua được cho tôi một bát phở. Thế là sao?
Rồi nhiều lần cãi nhau, tôi lớn tiếng và anh tát tôi, thậm chí túm tóc tôi. Điều đó một lần nữa giúp tôi tỉnh táo hơn. Khi yêu, yêu thương vô điều kiện và không kiểm soát cũng giống như người lái xe tốc độ cao, khả năng mất thắng là rất lớn.
Khi nguôi giận, chồng tôi xin lỗi vợ và giải thích “do anh nóng quá”. Vũ lực không xuất phát từ sự nóng giận, vũ lực xuất phát từ bản tính con người. Đã lỡ tay đánh vợ một lần, có dám chắc sẽ không có lần thứ hai? Anh ấy đưa ra giải pháp để hạn chế cãi vã là lần sau tôi đừng có làm trái ý anh.
Nhưng xin lỗi, hình như đàn ông hay nhầm lẫn và đánh đồng mối quan hệ vợ chồng cũng như sếp - nhân viên. Ai quy định khi đã thành vợ chồng thì chồng có thể không yêu vợ nhưng vợ phải yêu và phục tùng chồng bằng 100% trái tim và sức lực? Sự phụ thuộc này thường nảy sinh bi kịch.
Cuộc đời này, có rất nhiều cách để hạnh phúc mà hôn nhân chỉ là một trong số đó. Một khi đã không được chồng yêu thương thì chính bản thân người phụ nữ càng phải yêu thương họ hơn.
Tôi nói với chồng, những điều anh không phải với tôi, tôi sẽ ghi lại, khi nào đủ 10 điều thì chúng tôi sẽ ly hôn. (ảnh minh họa)
Lần đầu tiên chồng nghe tôi tuyên bố “em yêu anh nhưng em còn yêu bản thân mình hơn. Vì vậy em vẫn có thể bỏ anh ngay cả khi em yêu anh”. Chồng tôi cho rằng đó là sự ngạo mạn và tức giận vì tôi sỉ nhục anh. Anh giận vì tôi cả gan tuyên bố yêu bản thân hơn yêu anh và có thể chủ động bỏ anh.
Điều đó làm tôi thấy buồn cười, bố mẹ đẻ còn không bắt tôi phải yêu họ vô điều kiện, anh ấy là ai mà ép buộc tôi? Vợ chồng là chồng đánh thì vợ nhịn, chồng ngoại tình thì vợ chịu đựng, chồng vô dụng thì vợ động viên, chồng vô tâm thì vợ phải xem đó là điều bình thường? Hình như càng ngày định nghĩa hôn nhân càng bị bóp méo.
Tôi nói với chồng, những điều anh không phải với tôi, tôi sẽ ghi lại, khi nào đủ 10 điều thì chúng tôi sẽ ly hôn. Anh ấy giận lắm nhưng nào làm được gì. Tôi đâu nói là tôi không yêu anh, tôi chỉ nói là tôi yêu anh nhưng tôi còn yêu bản thân hơn.
Trên đây là những suy nghĩ rất thật của tôi về vợ chồng và sự hy sinh của người vợ. Tôi vốn không phải là người cá tính mạnh mẽ gì, chỉ là người biết thương yêu và hiểu giá trị bản thân thôi. Không biết các chị có suy nghĩ giống tôi?