Em chồng cậy làm việc trong công ty gia đình nên toàn chơi rồi bắt nạt đồng nghiệp và pha xử lý không có gì để chê của mẹ chồng tôi

Minh Uyên,
Chia sẻ

Riêng tôi, dù thương Mỹ nhưng cũng thầm đồng tình với cách xử lý của mẹ chồng.

Gia đình chồng tôi có một công ty khá lớn, do mẹ chồng làm Tổng giám đốc, còn chồng tôi phụ trách mảng điều hành. Em gái chồng tôi là Mỹ, năm nay 25 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học.

Tôi và Mỹ bằng tuổi nhau nhưng tôi đã đi làm 2 năm vì năm cuối đại học tôi đã bắt đầu vào làm việc ở công ty hiện tại. Vì có chút năng lực và chăm chỉ nên tôi được công ty ưu ái rất nhiều. Có vài lần chồng tôi muốn tôi về công ty gia đình làm nhưng tôi không nhận lời. Thật ra tôi không thích làm nhân viên của chồng, càng không thích làm việc ở công ty của nhà chồng.

Mỹ vừa ra trường thì gia đình cho vào làm ở phòng Marketing.Tưởng rằng đây là cơ hội để cô ấy học hỏi, trưởng thành, nào ngờ từ ngày Mỹ bước chân vào công ty, phòng Marketing chưa bao giờ "dậy sóng" như thế.

Mỹ được giao nhiệm vụ quản lý fanpage và hỗ trợ tổ chức sự kiện, nhưng thực tế, cô ấy chỉ xuất hiện đúng giờ… ăn trưa và tan làm. Sáng thì đi muộn, chiều thì về sớm, giữa giờ còn thong thả đi uống trà sữa với bạn. Công việc được giao thì luôn trễ deadline, nếu có làm thì cũng qua loa, sai sót đầy rẫy. Đồng nghiệp phàn nàn nhưng chẳng ai dám nói thẳng vì biết cô ấy là em gái sếp lớn.

Em chồng cậy làm việc trong công ty gia đình nên toàn chơi rồi bắt nạt đồng nghiệp và pha xử lý không có gì để chê của mẹ chồng tôi- Ảnh 1.

Mỗi khi bị nhắc nhở, Mỹ lập tức bĩu môi: "Tôi sẽ mách anh trai tôi!" hoặc "Mẹ tôi là Tổng giám đốc đấy nhé!". Dần dần, mọi người trong phòng đều ngán ngẩm, không ai muốn làm chung với cô ấy. Công việc của Mỹ cứ thế đổ dồn lên đầu đồng nghiệp, trong khi cô ấy vẫn vô tư đăng ảnh đi chơi trên story với caption "Bận lắm, làm cả ngày không hết việc!".

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm khi công ty có một sự kiện quan trọng. Mỹ được giao nhiệm vụ chuẩn bị nội dung đăng tải, nhưng đến sát giờ G, cô ấy vẫn chưa làm xong. Quản lý phòng Marketing – chị Hà – đã nhắc nhở nhiều lần nhưng Mỹ chỉ ậm ừ cho qua. Kết quả, bài đăng sai thông tin, khách hàng phản hồi dữ dội, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín công ty.

Chị Hà tức quá, thẳng thừng viết mail phạt nhân sự trước toàn công ty và yêu cầu viết giải trình cụ thể. Mỹ không những không nhận lỗi mà còn gào khóc, quát lớn: "Ai cho chị phạt tôi? Tôi là ai mà chị dám phạt hả?". Rồi cô ấy bỏ về giữa giờ, vừa khóc vừa gọi điện cho anh trai: "Anh ơi, người ta bắt nạt em, chèn ép! Em không chịu nổi nữa!".

Chồng tôi vốn hiền lành, thương em, nên định bênh vực. Nhưng lần này, mẹ chồng tôi – bà Tổng giám đốc công ty – đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ yêu cầu phòng Nhân sự gửi báo cáo chi tiết về hiệu quả làm việc của Mỹ trong suốt thời gian qua.

Sáng hôm sau, cả công ty chấn động khi nhận được thông báo: "Công ty chấm dứt hợp đồng với nhân viên Nguyễn Thị Mỹ do không đáp ứng yêu cầu công việc và vi phạm nội quy nhiều lần".

Mỹ tái mặt khi nhận quyết định. Cô ấy không tin nổi mẹ mình lại thẳng tay như vậy. Cô chạy vào văn phòng mẹ, vừa khóc vừa hét lên: "Sao mẹ có thể đối xử với con như thế? Con có lỗi gì? Mẹ thương nhân viên hơn con gái mình sao?".

Mẹ chồng tôi nhìn con gái, giọng bình thản nhưng dứt khoát:

"Con tưởng công ty này là nhà của con à? Nếu mẹ không nghiêm khắc với con, mẹ sẽ không thể quản lý cả trăm nhân viên khác. Con cần học cách trưởng thành đi. Còn thích nhõng nhẽo thì về nhà nhõng nhẽo".

Mỹ về nhà, suốt mấy ngày liền không ra khỏi phòng. Gia đình xáo động, bố chồng tôi thì thở dài, chồng tôi cũng không dám can thiệp vì biết tính cách cứng rắn của mẹ. Riêng tôi, dù thương Mỹ nhưng cũng thầm đồng tình với cách xử lý của mẹ chồng.

Một tuần sau, Mỹ bắt đầu đi phỏng vấn ở vài công ty khác. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy phải tự lập thực sự, không còn cái bóng gia đình che chở.

Tôi viết những dòng này không phải để trách Mỹ, mà chỉ muốn chia sẻ rằng: Dù là con cái trong gia đình, khi bước vào môi trường làm việc, ai cũng cần có trách nhiệm. Tình yêu thương đôi khi phải đi cùng kỷ luật.

Hy vọng sau lần vấp ngã này, Mỹ sẽ hiểu ra nhiều điều. Và tôi cũng càng thêm kính trọng mẹ chồng – một người phụ nữ mạnh mẽ, công bằng, dám đặt nguyên tắc lên trên tình cảm riêng tư.

Giờ nhìn Mỹ chăm chỉ đi làm, không còn thái độ "công chúa" nữa, tôi thầm nghĩ… có lẽ đây là bài học đắt giá nhưng cần thiết nhất đời cô ấy!

Chia sẻ