Dì tôi yêu thương con gái riêng của chồng hơn cả con đẻ: Cắt hết thịt nạc cho con chồng, bắt con trai mình ăn thịt mỡ lẫn bì
Thằng bé lớn lên không tình thương, nó càng ngày càng lầm lì.
- Bố mẹ muốn nuôi nó kiểu gì thì nuôi, con chỉ chu cấp được đến thế thôi.
Ông bà ngoại tôi đã từng nhận được câu nói xanh rờn này của dì út cách đây 15 năm, bà tôi khóc đến cạn nước mắt, ông thì bất lực đến mức chỉ tay cấm cửa không cho dì bước chân vào nhà nữa.
15 năm trước, thằng Kiến mới 10 tuổi, chính thức bị bố mẹ đẻ của mình tống cổ ra khỏi nhà.
Thằng Kiến tên thật là Kiên, nó sinh non nên bé như cái kẹo, mọi người gọi nó là Kiến cho dễ nuôi. Còn tôi thì nghĩ rằng, cái tên ý cũng vận vào người nó, giống như cái cách bố mẹ đẻ của nó đối xử với nó. Với họ, nó chỉ là một con kiến nhỏ nhoi mà thôi.
Dì tôi, dì Hiền là mẹ đẻ ra nó, mẹ trên mặt sinh học và ngoài ra không có bất kỳ hành động nào xứng đáng là một người mẹ.
Dì Hiền lấy chồng năm 23 tuổi, lấy một người đàn ông đã một đời vợ, vợ chú ấy mất trong lúc sinh con gái đầu lòng. Dì Hiền thì yêu đơn phương chú từ hồi cấp ba nên trong thời điểm chú đang đau lòng vì vợ mất đó, dì có mặt và nhanh chóng lấy được trái tim của người đàn ông ấy.
Khi lấy được chú, dì tôi quyết tâm không sinh con để toàn tâm toàn ý lo cho con riêng của chồng. Dì đã từng phá thai vài lần vì không muốn đứa con của mình làm ảnh hưởng đến cái Nhi - con gái riêng của chồng và vợ cũ.
Thằng Kiến ra đời vì khi dì phát hiện thì cái thai đã 5 tháng rồi.
Thằng Kiến đẻ ra chưa được 2kg, nuôi lồng kính, dì Hiền cũng chẳng bận tâm mấy, lúc ấy còn mải lo cho cái Nhi xin vào trường cấp một nổi tiếng nhất thành phố. Thế nhưng sức sống của thằng Kiến rất kiên cường, nó chỉ phải nằm lồng kính có 1 tuần đã có thể tự ăn tự thở. Rồi sau này như cỏ dại tự lớn lên khỏe mạnh, lanh lợi, học giỏi và ngoan ngoãn.
Thằng Kiến từ nhỏ là ông bà ngoại tôi nuôi chứ dì gần như không hề hỏi han đến thằng bé. Có một đợt, thằng Kiến về nhà sống chung với bố mẹ đẻ của mình, sau này nó kể lại với tôi, đấy là khoảng thời gian kinh khủng nhất cuộc đời của nó.
Nó thường xuyên thấy bố mẹ mình chở chị gái đi chơi còn nó thì ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Trường nó cách xa nhà nhưng nó phải tự đi bộ, còn cái Nhi thì dù nhà ngay gần trường vẫn được bố mẹ đưa đi đón về.
Nó ở đấy 1 năm mà gầy rộc đi, suy dinh dưỡng luôn, ông bà tôi xót cháu lại đón về nuôi.
Kiến nó sợ thịt mỡ với bì đến mức mà thành một nỗi ám ảnh. Nó kể lại với tôi hồi đó, mỗi lần mẹ nó mua thịt về đều cắt hết phần nạc cho chị nó, còn bắt nó ăn mỡ với bì. Cái cảm giác bị mẹ đẻ của mình ghét bỏ nó lẫn vào miếng ăn và ký ức đến mức nó sợ mỡ bì như sợ thuốc độc.
Năm 10 tuổi nó chính thức về ở với ông bà ngoại, mỗi tháng mẹ nó bảo chu cấp cho 500 nghìn nhưng được đâu có 3 tháng là không thấy gì nữa luôn. Từ đó ông bà ngoại nuôi thằng Kiến, bố mẹ tôi mỗi tháng biếu ông bà ít tiền để góp thêm nuôi nó.
Sau thì dì Hiền với nhà chồng dì ấy ra sao tôi không rõ nữa. Thằng Kiến thì chắc giời thương, từ lúc còn đang học đại học năm cuối nó đã kiếm được tiền rồi. Giờ lương tháng cũng hơn 20 triệu mà nó còn cày nhiều việc một lúc cơ.
Hôm vừa rồi mẹ tôi trêu bảo cho bác mượn ít tiền mua máy rửa bát mà nó chuyển khoản luôn, mẹ tôi hoảng quá phải chuyển trả rồi nói bác đùa không nó lại nhất quyết cho thật.
Còn mẹ đẻ của nó, tôi nghe ông bà kể từ lúc biết nó kiếm được đến giờ cũng hay gọi điện muốn nối lại tình mẹ con, nhưng nghe chừng thằng Kiến nó dứt khoát lắm. Nó bảo tiền nó kiếm được bây giờ là để ông bà hưởng thụ tuổi già thôi.