Đến giờ ngẫm lại, tôi có chút sợ bạn trai mình bởi đã chứng kiến những điều oái oăm đó
Khi "cô gái ấy" cất giọng nói tôi như không thể tin vào tai mình.
Bạn trai tôi năm nay 25 tuổi là một dân IT chính hiệu. Anh ấy rất giỏi về phần mềm máy tính nên mở riêng một cửa hàng buôn bán, sửa chữa máy tính. Tôi quen anh ấy cũng nhờ một lần đem laptop hỏng đi sửa. Thái độ nhiệt tình, uy tín của anh ấy khiến tôi rất hài lòng. Sau đó, tôi có xin số điện thoại của anh và chủ động trò chuyện nhắn tin.
Sau một thời gian, tôi biết được hoàn cảnh của anh rất tội nghiệp. Mẹ anh mất ngay khi sinh ra anh nên anh không nhớ nổi mặt mẹ mình. Bố anh "gà trống nuôi con" đến khi anh được 14 tuổi thì ông lấy vợ khác. Anh ở với ông bà nội. Giờ thì ông bà cũng chẳng còn nên anh ra thành phố ở luôn, thỉnh thoảng mới về thăm bố.
Mỗi lần đi chơi, anh cũng hay nhắc về mẹ mình. Trong ví anh bao giờ cũng để tấm ảnh của bà. Anh hay tự dằn vặt mình vì nghĩ do anh mà mẹ mất. Nhiều khi tôi phải tư vấn tâm lý cho anh một hồi anh mới thôi kể nữa. Dần dần chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay.
Bạn trai tôi cái gì cũng tốt, cũng đáng yêu cả. (Ảnh minh họa)
Tuy yêu nhau gần nửa năm nhưng tôi chưa từng đến nhà anh chơi. Thỉnh thoảng tôi có đến cửa hàng của anh rồi cùng anh đi ăn uống. Bạn trai tôi cái gì cũng tốt. Anh giỏi nấu nướng. Có hôm anh đem bánh đến cơ quan tôi. Tôi còn tưởng đó là bánh anh mua. Đến khi anh nói anh tự làm cả buổi sáng tôi mới ngỡ ngàng. Anh chiều tôi vô cùng. Chỉ cần tôi buồn thì dù tôi sai, người xin lỗi cũng là anh. Anh nói anh đã mất mẹ, thiếu tình thương từ nhỏ nên anh sẽ không bao giờ để bạn gái anh buồn.
Chỉ có điều mỗi khi tôi đòi sang nhà anh chơi, anh lại từ chối với đủ lí do. Tôi giận, suy nghĩ lung tung nhưng anh chỉ nói khi nào anh chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ đưa tôi đến. Tôi chẳng biết đàn ông ở một mình như anh thì có gì mà phải chờ đến khi sẵn sàng.
Hai hôm trước là sinh nhật anh nhưng tôi biết là anh không nhớ. Cả ngày tôi cũng không nhắc đến và khi anh nhắn tin hỏi thăm thì tôi nói bận họp.
9 giờ tối, tôi vội vã đem bánh kem, nến, rượu vang và một bộ áo vest đã chuẩn bị trước đến chung cư nơi anh sống. Tôi hỏi bảo vệ phòng anh. Sau khi trình bày rằng tôi muốn gây bất ngờ cho bạn trai thì chú bảo vệ đưa tôi lên tận tầng anh sống và chỉ giúp tôi chỗ nhấn chuông rồi mới rời đi. Tôi háo hức bấm chuông và chờ đợi.
Nhưng bất ngờ thay, người ra mở cửa cho tôi không phải là bạn trai tôi mà là một "cô gái" với mái tóc lòa xòa che gần hết khuôn mặt. "Cô gái" ấy còn đang khoác tạm một chiếc khăn quấn quanh người. Không cần nhìn kỹ, tôi vứt cả bánh kem và rượu rồi bật khóc bỏ chạy. "Cô gái" ấy cũng giật mình, vội chạy theo nắm tay tôi kéo lại.
Tôi há hốc mồm khi thấy bạn trai gỡ tóc giả, lấy khăn ướt lau mặt. (Ảnh minh họa)
Khi "cô ấy" nói: “Là anh đây”. Tôi như không thể tin vào tai mình. Rồi anh kéo tôi vào nhà và gỡ tóc giả ra. Lần này thì tôi không biết phải dùng từ gì diễn tả tâm trạng mình khi đó. Nhìn bạn trai gỡ tóc giả, lấy khăn ướt lau mặt, tôi chỉ biết trợn mắt nhìn.
Anh nói anh đang cosplay nhân vật nữ trong một bộ phim điện ảnh Trung Quốc. Anh vừa trang điểm xong, chưa kịp thay quần áo và chụp ảnh thì tôi đã đến. Anh nói mỗi năm đến ngày sinh nhật, anh đều tự coplay thành một cô gái rồi chụp lại ảnh để nhớ về mẹ anh. Bởi ngày sinh nhật anh cũng là ngày giỗ của mẹ.
Đêm đó tôi đã xem hết số ảnh của anh. Tôi thật sự sững sờ vì không ngờ anh lại có khả năng trang điểm đỉnh cao như thế. Một số bức ảnh tôi còn không nhận ra đấy là anh mà cứ tưởng một cô gái xinh đẹp nào đó.
Tuy nhiên, đến giờ ngẫm nghĩ lại, tôi có chút sợ bạn trai mình. Tôi không biết đó thật sự là sở thích của anh hay là ở vấn đề giới tính của anh? Liệu tôi có nên tiếp tục đến với anh không nếu quả thật anh có sở thích đó?