Để mẹ chồng chăm nom lúc ở cữ, tôi không ngờ bà làm tôi hốt hoảng cả ngày căng thẳng thần kinh chỉ sợ xảy ra chuyện
Tôi vừa chăm con một mình vừa đợi mẹ chồng đem cháo lên mà bụng đói thê thảm.
Mẹ chồng tôi là kiểu người hay quên. Bà quên nhiều cái không thể tưởng tượng được. Đến mức nhiều khi tôi chẳng biết mẹ cố tình quên hay quên thật nữa.
Ngày đầu làm dâu, tôi cũng choáng vì bản tính này của mẹ chồng. Đang làm báo cáo, tôi ngửi thấy mùi khét từ bếp bay lên. Tôi chạy xuống, thấy nồi cá mẹ chồng đang kho cháy đen cả.
Tôi tắt bếp, la lên, mẹ chồng tôi mới chạy từ vườn vào. Bà thở hổn hển bảo ra ngoài vườn tưới cây mà quên tắt bếp.
Có hôm bà đi chợ nhưng không đem tiền. Mua nợ khắp chợ rồi kêu tôi đi trả. Hay chuyện để quên thịt ở hàng rau, để quên váy áo ở hàng thịt là chuyện bình thường với mẹ chồng tôi rồi.
Mẹ chồng tôi là kiểu người hay quên. (Ảnh minh họa)
Thậm chí có lần tôi dẫn mẹ đi mua vàng cưới cho em chồng, mẹ còn bỏ quên cả vàng ở tiệm. Về đến nhà rồi mới kêu lên. Cũng may chủ tiệm vàng đó là người quen của tôi nên mọi chuyện dễ dàng.
Chính bố chồng tôi cũng bảo tôi nên thông cảm cho mẹ chồng. Tính bà hay quên vậy chứ tốt và hiền lắm. Tôi cũng công nhận điều đó. Nhưng bản tính hay quên của mẹ chồng nhiều khi đem lại phiền toái cho tôi quá.
Tôi mới sinh con được đầy tháng. Trong mấy ngày đầu ở viện, mẹ chồng là người túc trực chăm sóc tôi vì chồng tôi đi làm công trình xa, mẹ đẻ đau bệnh không lên viện được. Mẹ chồng chăm tôi rất chu đáo. Bà không ngại lau người cho con dâu, cũng không ngại đổ bô nước tiểu cho tôi.
Chỉ có điều, bà bỏ đói tôi mấy lần. Chẳng là mẹ chồng đi mua cháo cho tôi ăn. Nhưng tôi đợi mãi tới 2 giờ chiều vẫn không thấy mẹ đâu. Bụng thì sôi sùng sục, con khóc mếu máo vì khát sữa làm tôi bực cả mình.
Trong mấy ngày ở viện, mẹ chồng là người túc trực chăm sóc tôi vì chồng tôi đi làm công trình xa, mẹ đẻ đau bệnh không lên viện được. (Ảnh minh họa)
Lấy điện thoại gọi cho mẹ, tôi càng hết hồn khi biết mẹ đã về thẳng nhà lấy đồ cho con gái tôi nhưng lại ngủ quên. Vì ngủ quên, bà quên mất luôn còn con dâu đang đói xanh mặt đợi ở viện. Khi mẹ chồng xuống đã hơn 3 giờ, tôi gần như muốn xỉu luôn rồi.
Khi xuất viện, mẹ chồng tôi xung phong bế cháu để tôi đi một mình cho nhẹ nhàng. Không ngờ, khi ra đến thang máy rồi, tôi quay sang mới thấy mẹ chồng tay xách nách mang đủ thứ nhưng lại thiếu mất con gái tôi.
Tôi hốt hoảng hỏi, mẹ chồng tôi cũng giật nảy mình, vội vã chạy lại vào phòng. Cũng may lúc đó, một cô cùng phòng bế con tôi ra ngoài tìm mẹ con tôi rồi.
Giờ mẹ chồng chăm tôi ở cữ nhưng vẫn có nhiều chuyện phiền toái xảy ra vì tính hay quên của mẹ. Tôi có nên bảo chồng đưa mẹ đi khám thần kinh rồi dùng thuốc điều trị không? Cứ thế này, chắc có ngày tôi cũng phát điên vì bản tính quên trước quên sau của mẹ chồng quá.