Dâu trưởng thời nay

,
Chia sẻ

Trong 2 năm, Dũng dẫn đến 3 nàng về ra mắt gia đình. Chỉ sau hôm ra mắt, các nàng đều đưa ra hàng loạt lý do để chấm dứt mối quan hệ với anh.

Chẳng nói thẳng ra nhưng các nàng đều chung một lý do, họ thấy sợ cái chức dâu trưởng nếu như lấy Dũng làm chồng.

Nhà Dũng có 6 anh em, Dũng là con cả, phía sau còn một đoàn lít nhít. Chưa hết, dòng họ anh lớn nhất huyện, riêng việc ra mắt họ hàng cũng phải hết cả tuần. Bố mẹ anh lại cực kỳ coi trọng nề nếp truyền thống. Con trai cả đưa cô nào về ra mắt, y như rằng việc đầu tiên là hai ông bà lôi hết tập gia phả cùng giấy tờ ghi chép mấy đời trước để huấn giáo. Nhìn tập gia phả, cô nào cũng phải choáng váng, nhất là khi nghe bố anh dặn dò: “Nếu cháu lấy thằng Dũng, cháu sẽ gánh trách nhiệm hết sức lớn lao trước một dòng họ danh tiếng. Vì thế, ngay từ lúc này cháu phải nắm hết ngọn ngành gia phả của dòng họ Phan mình”.

Lần đó, có Thảo là con gái thành phố, xác định rất nghiêm túc với Dũng. Nhưng nghe vậy, Thảo đã bật khóc ngay lập tức trước mặt toàn thể gia đình anh. Cô vào phòng xách đồ đạc, xin phép phải về thành phố ngay. Sau này, Dũng tìm gặp Thảo, cô nói thật lòng: “Cả đời em chỉ biết đến ông bà nội là thế hệ xa nhất trong dòng họ, em làm dâu nhà anh thế nào được”.
 

Dũng yêu Thảo nhất trong mấy cô, nên tìm cách thuyết phục: “Em ơi, mình lấy nhau đâu về sống ở quê mà em phải lo. Cùng lắm là mỗi năm mình về một hai lần thôi”. Thảo vái: “Có mười năm về một lần em cũng không gánh nổi đâu anh ơi. Anh đi tìm cô khác đi”. Thế nên, bắt đầu yêu từ khi ra trường, trải qua bao mối tình mà đến hơn 30 tuổi, Dũng vẫn chưa tìm được bến đáp.

Chả hiểu oái oăm thế nào, anh lại gặp Ngọc Anh, cô gái kém anh cả chục tuổi, trẻ trung và rất hiện đại. Mấy hôm đầu cưa cẩm nàng, Dũng còn phải gò lưng đèo nàng trên chiếc xe đạp ruồi của nàng rong ruổi khắp phố. Đã thế, Ngọc Anh còn thắt cho anh một khăn nơ màu hồng ngay giữa cổ áo, như lời cô nói là để che bớt đi vẻ già nua của anh. Ngại lắm, ngượng lắm, anh đâu còn trẻ trung gì. Khổ một nỗi, là anh lại say mê Ngọc Anh như điếu đổ nên đâu thể không chiều lòng người đẹp.

Khi được nàng gật đầu nhận lời yêu trong vườn hoa công viên với nụ hôn nồng cháy, Dũng đã bắt đầu nơm nớp lo cho tương lai của mình. Bởi rồi đây, sau khi về nhà anh, với lối sống của Ngọc Anh, cô sẽ không chịu nổi lấy một ngày. Mà để mất Ngọc Anh, chắc anh không sống nổi.

Lần này Dũng làm liều, bộc bạch hết với bạn gái về thân phận con trưởng của mình với rất nhiều nghi thức, lễ nghĩa phải gánh vác trong tương lai. Nghĩa là, nếu Ngọc Anh làm vợ anh sẽ phải đồng hành với trách nhiệm đó. Ngọc Anh cũng như Thảo trước đây, nghe Dũng nói ngơ ngác chẳng hiểu gì. Cô hỏi: “Nhà anh có đến 6 anh em trai phải không? Vậy là sẽ có đến 6 chị em dâu chứ đâu phải mình em mà phải bận tâm?” Dũng lắc đầu: “Không phải em ơi, dâu trưởng khác nhiều lắm, vai trò lớn lắm”.

Ngọc Anh vẫn cười vô tư: “Sao có sự người trọng người khinh vậy nhỉ? Dâu nào mà chả là dâu”. Dũng lo lắng sợ bị từ chối khi đề nghị Ngọc Anh ra mắt gia đình anh. Ai dè, Ngọc Anh cười tươi như hoa, lại còn động viên anh: “Cuối tuần này anh em mình sẽ lên đường. Anh yên tâm đi, em đã chọn anh thì không thể vì ba thứ gánh nặng đó mà lay chuyển được ý định của em đâu. Anh cứ để đó, mọi việc em sẽ lo”.

Cuối tuần đó, Dũng với Ngọc Anh dắt nhau về quê. Sau 3 năm đứa con trưởng né tránh chuyện yêu đương, giờ nghe tin dẫn bạn gái về, bố mẹ Dũng mừng lắm. Bố Dũng nói với toàn thể gia đình: “Chắc chắn thằng Dũng rút kinh nghiệm từ những lần trước, sẽ biết chọn cho gia đình mình con dâu trưởng hiểu lễ nghĩa, gia giáo”. Bố mẹ anh còn tính, chiều nay sẽ yêu cầu con dâu tương lai làm 5 mâm cơm mời anh em họ hàng để “thử tài”.

Cả nhà hồi hộp ngồi chờ. Lúc nãy Dũng gọi điện đã đến bến xe huyện, thế mà muộn cả giờ đồng hồ vẫn chưa thấy về làm ông bà nóng lòng lắm. Họ đang tính đường cử người đi đón, thì có mấy người trong làng ầm ĩ báo tin: “Con dâu tương lai của ông bà Huấn nhảy sông tự tử, thấy thằng Dũng đang la hét ầm ĩ ngoài cầu treo kia kìa”.

Bố mẹ cùng mấy đứa em của Dũng nghe vội tá hỏa hòa theo dòng người chạy bộ về phía cầu để xem sự thể thế nào. Khi họ đến nơi, thấy con trai đang lấy khăn lau đầu cho cô gái người ướt như chuột. Phía bên cạnh, vợ chồng thằng Hoàng trong xóm đang ôm lấy đứa con trai cũng ướt sũng, rối rít cảm ơn cô gái.

Thấy ông bà Huân, vợ thằng Hoàng chạy lại chắp hai tay trước người nói: “Cảm ơn ông bà nhiều lắm, cảm ơn con dâu của ông bà nhiều lắm. Nếu không thằng Tiến chết mất rồi”. Bố mẹ Dũng nào đã hiểu sự tình, chỉ nôm na hiểu, bạn gái thằng Dũng dẫn về ra mắt vừa nhảy xuống cầu cứu đứa con của vợ chồng thằng Hoàng. Cùng con trai và con dâu tương lai đi về nhà trong sự cảm phục của bà con lối xóm, ông bà tự hào lắm. Họ không chút bận tâm đến kiểu cách ăn mặc hiện đại của cô gái nữa.

Về nhà, Dũng kể lại, trên đường về nhà thì thấy thằng bé bị té sông, ngay đoạn nước xoáy. Đường vắng chẳng có ai, Dũng loay hoay chưa biết xử lý thế nào vì anh nào biết bơi thì Ngọc Anh đã nhảy ngay xuống, vật lộn tìm cách kéo thằng bé lên. Nghe con trai kể, bố Dũng quay sang hỏi Ngọc Anh ngay: “Con là gái thành phố mà bơi giỏi thế?”. Ngọc Anh cười, khoe mình học bơi từ nhỏ.

Rồi ông bà vội vàng đi mổ gà bày mâm để đãi con dâu. Nghe vậy, Ngọc Anh thật thà nói với bố mẹ Dũng: “Con không biết mổ gà thổi xôi gì đâu, nhân tiện đây hai bác chỉ giùm con”. Bố Dũng gạt đi: “Cháu mệt cứ nghỉ, xôi gà gì đã có bác. Thời đại này, cháu không biết mổ gà, làm cỗ cũng đâu ai trách được”.

Dũng há hốc không tin nổi đó là lời bố mình. Khi mẹ anh nhắc đến bộ gia phả của dòng họ thì bố anh cười nói với vợ đến nỗi Ngọc Anh cũng phải đỏ mặt: “Tôi đã tìm được đứa dâu trưởng cho dòng họ mình rồi, không cần phải nhiều lễ nghĩa thêm nữa. Con dâu tôi giỏi giang như vậy thì còn việc gì nó không làm được. Bây giờ mình phải linh động, chọn dâu cũng phải hiện đại chứ đâu phải như thời của bà...”.
 
Theo PNVN
Chia sẻ