Đánh ghen... hụt
Tôi ngồi lặng đi nghe chị nói. Có lẽ, một người chưa bao giờ trải qua nỗi đau của cuộc đời như tôi chắc không thể nào hiểu được cái lí của tình yêu đó.
Quán cà phê nằm trong một con phố nhỏ, góc phố khác xa với sự ồn ào, náo nhiệt của Sài Gòn về đêm. Thật may, tôi không phải là người đến sau trong cuộc hẹn. Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở một góc đã định. Tôi không muốn mình là người đến sau trong một cuộc cuộc gặp gỡ quan trọng thế này.
Tôi yêu anh. Đó là một tình yêu đơn phương. Anh biết điều đó. Anh vẫn luôn đối xử tốt với tôi, tất nhiên như một người anh trai. Nhưng tôi không cần điều đó. Cái mà tôi muốn là được anh yêu. Anh khước từ điều đó bởi vì: anh yêu chị.
Ba tôi quý anh lắm vì thấy anh hiền lành, chăm chỉ. Có bao nhiêu kinh nghiệm ba truyền hết cho anh. Thêm nữa, lại còn giúp anh ít vốn để mở một cửa hàng nho nhỏ khi đã thành nghề. Có thể nói, với anh, ba tôi thực sự là ân nhân. Thời gian anh học nghề ở nhà tôi, mọi người trong nhà coi anh như con. Tôi thì xoắn xuýt anh ra mặt. Có lẽ vì thế mà khi biết tình cảm của tôi dành cho anh. Anh khước từ nhưng lúc nào cũng đối xử tối với tôi, chăm lo cho tôi như một người anh trai đối với một cô em gái. Phần vì anh quý tôi như em, phần vì anh không muốn con gái của người đã cưu mang anh bị tổn thương.
Khi biết anh yêu chị ấy, tôi ức lắm. Chẳng gì tôi cũng đâu đến nỗi nào, vậy mà... Anh lại đi yêu và dự định cưới người con gái hơn anh 5 tuồi. Tôi càng không thể chấp nhận được. Nhiều lần tôi tìm số điện thoại của chị, nhắn toàn những tin linh tinh để cho họ bỏ nhau. Nhưng sau tất cả những lần ấy, chị đều im lặng và anh cũng không trách cứ tôi một lời.
Tôi nói với anh: “Chừng nào anh chưa cưới thì em còn theo đuổi anh”. Và cái dự định ngang bướng đó của tôi chính thức vụt tắt khi anh nói với tôi về một đám cưới sẽ diễn ra trong 2 tháng nữa. Tôi thấy hụt hẫng vô cùng. Giá mà anh đừng cưới, để dù không được yêu anh, nhưng tôi vẫn có quyền được theo đuổi anh. Tôi quyết định gặp người con gái ấy.
Tôi ngồi lặng đi nghe chị nói. Có lẽ, một người chưa bao giờ trải qua nỗi đau của cuộc đời như tôi chắc không thể nào hiểu được cái lí của tình yêu đó. Mà người ta nói đúng, tình yêu không tuổi tác. Nói chuyện với chị tôi cũng không hề thấy khoảng cách nào giữa chị và anh. Sự khác biệt về tuổi tác ư? Có xá gì nếu như tâm hồn họ đồng điệu, trái tim họ đập chung một nhịp. Ở đó, tôi chỉ thấy hai trái tim từng tổn thương rất nhiều giờ gần lại và sưởi ẩm cho nhau.
Chúng tôi chia tay nhau ra về khi Sài Gòn bắt đầu có những cuộc vui của nhiều người trẻ về đêm. Tôi thở phào một cái, khẽ mỉm cười vì tôi biết rằng anh sẽ hạnh phúc.