Tôi ngồi phịch xuống sàn, nhìn đôi dép lê mòn gót của mình mà buồn.
Cho tới ngày hỏi chồng, được anh kể lại chuyện xưa, tôi bỗng dưng thấy khâm phục chị.
Nếu như chị chồng không bị bệnh thì tôi sẽ không biết được bí mật giữa chồng với mẹ và chị chồng.
Nhìn căn nhà đầy vết nứt, mảnh bát vỡ vương vãi khắp sàn, nước mắt tôi lăn dài.
Tôi biết, sẽ có giông bão kéo đến nhưng tôi đã sẵn sàng chống lại.
Tôi bế con lên, lòng ngổn ngang như vừa bị đấm thẳng vào ngực.
Tôi đã đánh mất tự do, đánh mất khả năng tự lo cho mẹ mình.
Tôi ngồi giữa, cứng cả họng. Em chồng nói đúng, chồng tôi thì cũng chẳng sai hoàn toàn.
Lời anh trai nói khiến tôi không thốt lên được câu nào nữa. Đúng là tất cả mọi chuyện tôi đều làm trong tâm thế tự nguyện.
Khi biết được việc làm của chồng, tôi cảm kích vô cùng, không ngờ bản thân lại lấy được người đàn ông tốt đến vậy.